Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc hay nhất (dàn ý – 8 mẫu)

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc hay nhất (dàn ý – 8 mẫu)

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc hay nhất (dàn ý + 8 mẫu)

Quảng cáo

Đề bài: Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc.

Dàn ý Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc

1. Mở bài: Giới thiệu người em định tả:

– Gặp ở đâu ? Tên gì ?- Làm nghề gì ?

2. Thân bài:

a. Tả ngoại hình :- Vóc dáng .- Khuôn mặt .- Mái tóc .- Phục sức .b. Tả hoạt động giải trí .c. Ấn tượng với em .

3. Kết luận: Nêu tình cảm của em đối với người mới gặp.

Văn mẫu lớp 5 | Tập làm văn lớp 5

Quảng cáo

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả chú cảnh sát giao thông

Sáng sớm, đường phố TP.HN đông đúc, sinh động. Từng dòng xe nối đuôi nhau chạy dài vô tận. Mẹ và em cũng chạy đua trên dòng người sinh động đó. Tới ngã tư, em thấy một chú công an giao thông vận tải đang làm trách nhiệm. Em vô cùng ấn tượng với hình ảnh đó .Nhìn từ xa, em đã thấy chú công an cao dong dỏng, đứng nghiêm trên một cái bục trắng tròn. Chú khoác trên mình bộ quân phục màu vàng ươm. Chú đi một đôi giày đen, trên sống lưng cũng thắt một chiếc thắt màu đen. Em thích nhất chiếc mũ mà chú đang đội trên đầu. Chiếc mũ có đính ngôi sao vàng lấp lánh lung linh ở giữa. Tay trái chú cầm chiếc còi, tay phải chú cầm một cái gậy tinh chỉnh và điều khiển. Khi đèn giao thông vận tải chuyển sang màu đỏ, chú thổi còi liên hồi và giơ gậy ra hiệu cho những phương tiện đi lại dừng lại. Rồi chú vẫy vẫy cho phía bên đường để dòng xe chạy qua ngã tư. Em thoáng thấy khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của chú. Đôi mắt sâu đã mang những nét đỏ ngầu. Nhưng trong đôi mắt ấy lại ánh lên niềm hớn hở. Bỗng, một ông già đang đạp xe bị ngã. Chú chạy nhanh tới đó, đỡ cụ dậy, hỏi han cụ. Chú dựng chiếc xe đạp điện lên rồi dặn cụ đạp xe cẩn trọng .Sau lần nhìn thấy hình ảnh đẹp ấy, tham vọng được trở thành một chiến sỹ công an của em lại càng mãnh liệt. Em đã nghĩ đến cảnh mình khoác bộ quần áo màu xanh, đứng nghiêm chào. Em sẽ quyết tâm biến tham vọng ấy trở thành hiện thực .

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả em bé bị nhiễm chất độc màu da cam

Trong khi cả nước đang tưng bừng kỉ niệm ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất quốc gia, lòng em lại nao nao nhớ đến những người đã gan góc hi sinh để giành lại được lại độc lập cho quốc gia. Mỗi lần như vậy em lại nhớ đến hình ảnh một em bé bị nhiễm chất độc màu da cam. Đó là người mà em tuy mới gặp lần đầu nhưng có ấn tượng sâu sắc .Vào một buổi chiều mùa hè, lúc em đi dạo cùng cha mẹ chơi trong vườn hoa Kim Đồng. Ở đây, không khí trong lành. Bất chợt, em gặp một cậu bé đang tươi cười chào mọi người mua tăm. Lại gần thì em mới biết cậu ấy bị liệt cả hai chân nên phải ngồi xe lăn. Quần áo của em rất cũ, rách nát có nhiều chỗ vá trông rất tội nghiệp. Dáng người của cậu nhỏ bé, gầy gò. Nước da của cậu ngăm đen vì phải đi nắng nhiều để bán tăm. Trên khuôn mặt thanh tú ấy, ánh mắt của cậu sáng ngời đầy vẻ tự tin trong đời sống. Những giọt mồ hôi trên má cậu cho em biết cậu rất khó khăn vất vả. Em thầm vướng mắc : ” Tại sao ông trời lại sinh ra những mảnh đời éo le như vậy ? ” Em lần chạy đến lân la khám phá. Em hỏi cô bán hàng :Cậu bé bán tăm bị sao vậy cô ?Cô bảo :- Cậu bé này là một trong số những em ở trại mồ côi. Bố mẹ em là người trẻ tuổi xung phong tình nguyện trực tiếp trên mặt trận. Và cha mẹ em ấy đã nhiễm chất độc da cam. Khi em ấy sinh ra thì cha mẹ em ấy qua đời .Em đến mua hai gói tăm hộ cậu. Về đến nhà, em vẫn tâm lý về cậu bé .Hình ảnh của cậu bé vẫn ở trong tâm lý em dù em lớn lên. Đó vẫn là người mà em thật ấn tượng sâu sắc .

Quảng cáo

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả chú thợ điện thân thiện

Nắng chiều rải nhẹ trên con đường về nhà. Trên đường đi, em chợt thấy một tốp những chú thợ điện đang đo và tháo lắp chiếc công tơ ở gần thành phố em. Trong đó, người làm em chú ý quan tâm nhất là một chú thợ điện đang leo lên cột điện và xem xét công tơ .Bỗng có người gọi tên chú. Thì ra, chú tên là Hiệp. Em đứng ngắm chú hồi lâu. Chú khoảng chừng ba mươi tuổi. Bộ áo công nhân màu cam rất vừa khít với dáng vóc to, cao của chú. Khuôn mặt chú vuông vắn. Tóc chú màu đen. Nước da chú ngăm ngăm màu bánh mật. Trông chú thật nhân hậu .Thấy em cứ đứng ngây người nhìn chú, chú nở một nụ cười thật tươi. Em tiến bước đến gần chú rồi chào : “ Cháu chào chú ạ ! ” Chú xoa đầu em : “ Cháu ngoan lắm, thế sau này cháu có muốn làm việc làm như chú không ? ” Em đáp : “ Cháu chưa biết được nhưng công tơ điện để làm gì thế hả chú ? ” Chú cười : “ À ! Công tơ điện dùng để đo lượng điện đã dùng cháu ạ ! ”Mồ hôi trên sống lưng áo chú đã thấm ra ngoài nhưng chú vẫn hăng say thao tác. Tay chú nhanh thoăn thoắt. Mặc dù em không hiểu rõ việc làm mà chú đang làm nhưng với thái độ thao tác như vậy, em biết chú là một người rất yêu nghề. Nếu không có những thợ điện như chú sửa chữa thay thế kịp thời thì hoạt động và sinh hoạt của người dân sẽ gặp khó khăn vất vả. Em đang đứng thì chú quay xuống nói : ” Thôi muộn rồi đấy, cháu về đi kẻo cha mẹ lo ngại. ”

   Em giật mình, chú nhắc em mới nhớ. Thôi đành chia tay chú ở đây vậy. Tuy bóng dáng chú đang xa dần nhưng em sẽ mãi nhớ về chú Hiệp – một người thợ điện thân thiện và biết quan tâm tới người khác.

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả cậu bé khuyết tật

Hình như ai cũng cảm thấy buồn khi trời đổ mưa. Còn 1 số người thì lại thích rong chơi giữa trời mưa. Nhưng riêng tôi mỗi khi nhìn thấy mưa, tôi lại nhớ về đêm mưa hôm ấy – 1 đêm mưa mà tôi đã vô tình phát hiện 1 cậu bé rất đáng thương và cũng chính cái đêm hôm đó đã làm tôi không hề kìm nén nỗi xúc động trong lòng, những giọt lệ từ khóe mi của tôi đã lăn dài trên má tôi tựa khi nào .Lúc ấy, tôi đang đứng nấp mưa dưới hiên của 1 căn nhà nằm trên đường Trần Phú – 1 con đường nổi tiếng là vừa đủ và sung túc nhất thành phố. Cơn mưa làm cho thành phố trở nên buồn tẻ và hiu quạnh. Bất chợt dưới màn mưa lạnh buốt kia, bỗng Open 1 cậu bé. Tôi giật mình và quan sát thật kĩ cậu ta thì phát hiện ra cậu ấy đã mất đi 2 bên cánh tay và đang đi long dong dưới con đường mưa lạnh buốt không có 1 mảnh áo mưa che thân. Thì ra đó là 1 cậu bé tật nguyền với 1 thân hình lạ mắt. Cơn mưa đã làm ướt sũng thân hình nhỏ bé kia. Cậu mặc trên người 1 bộ đồ rách nát có nhiều chỗ vá trông thật tội nghiệp. Tôi tự hỏi bản thân rằng tại sao ông trời lại sinh ra những đứa trẻ đáng thương như thế ? Thắc mắc muốn biết về thực trạng của cậu, khi về tới nhà tôi đã hỏi mẹ ngay. Mẹ tôi kể rằng đấy là 1 cậu bé bị nhiễm chất độc màu da cam. Bố mẹ của cậu ta là những người đã góp thêm phần thiết kế xây dựng quốc gia ta tốt đẹp như ngày ngày hôm nay. Bố mẹ cậu đều là thương bệnh binh liệt sĩ và họ đã hi sinh vì tổ quốc ngay tại mặt trận. Cậu bé tật nguyền ấy là đứa con mà họ đã để lại sau khi họ qua đời. Cậu được nuôi dưỡng ở 1 TT trại trẻ mồ côi. Hằng ngày, cậu tự lấy đôi bàn chân của mình để làm ra những cây tăm rồi mang đi bán. Khi nghe xong, tôi cảm thấy cậu bé ấy quá xấu số. Có lẽ khi nãy cậu chú ý nhìn những ngôi nhà ấy vì cậu ao ước mình sẽ có 1 mái ấm mái ấm gia đình toàn vẹn có cha có mẹ kề bên ko còn cô đơn lẻ loi 1 mình. Tuy tôi đã mất đi 1 người cha nhưng tôi vẫn còn được mẹ nuông chiều và chăm nom. Tôi đã từng nghĩ cuộc sống tôi mất đi cha thì thật buồn và xấu số nhưng tôi nào ngờ có những con người còn xấu số hơn tôi nhiều .Các bạn có biết ko chắc cậu bé bị nhiễm chất độc màu da cam kia đã tự mình vượt qua nỗi xót xa khi mất đi mái ấm gia đình ấm cúng và bị tật nguyền. Những việc ấy đã ko đẩy lùi quyết tâm của cậu mà cậu đã vươn lên chống chọi mọi khó khăn vất vả. Thế rồi cả đêm đó tôi đã khóc thầm vì 1 người mà tôi chưa từng quen biết. Tôi thật nể phục cậu bé ấy. Tôi mong 1 ngày nào đó nụ cười niềm hạnh phúc sẽ hé nở trên đôi môi của cậu bé tội nghiệp kia .

Văn mẫu lớp 5 | Tập làm văn lớp 5

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả bác tài lái xe Bus

Mỗi ngày đi học, tôi đều ngủ dậy từ rất sớm. Đứng trước nhà, tôi cảm nhận được cái sự trong lành tươi mát, thoang thoảng lạnh từ những giọt còn đọng trên chiếc lá. Tôi cứ đứng đấy, chờ xe buýt .Xe buýt so với tôi vô cùng quen thuộc, nhưng mấy ai biết rằng, lần tiên phong tôi đi xe buýt như thế nào. Cái cảm xúc ấy vô cùng lạ lẫm. Tôi nghĩ rằng mình đang lạc vào một quốc tế khác. Có lẽ tôi gần như khóc, nhưng bản thân tự nhủ, không được khóc, không được khóc. Nhưng rồi tôi đã khóc. Tôi yếu ớt, tôi hiểu bản thân mình chỉ là một thành phần nhỏ bé trong đời sống. Trong đầu của một đứa trẻ như tôi lúc đó chỉ nghĩ được như vậy thôi. Tôi khóc, và nhưng giọt nước mắt có vẻ như tan biến khi tôi nghe cái giọng ấm cúng, trầm an ủi tôi. Đó chính là bác lai xe. Ấn tượng mà có lẽ rằng trong đời tôi không khi nào quên được .

Bác lái xe có thân hình cao cao, gầy gầy. Đôi mắt bác ánh lên vẻ trìu mến, phúc hậu. Tóc bác điểm những sợi trắng. Khuôn mặt hình điền, ánh lên vẻ đẹp của một con người thao tác cho nhân dân, thao tác tốt. Thỉnh thoảng, tôi thường nắm lấy bàn tay bác để đi xuống thuận tiện hơn, tôi cảm thấy đôi bàn tay của bác ram rám những vết chai. Tôi hiểu khi làm một việc gì đó, phải thật sự yêu nghề mới hoàn toàn có thể làm được. Ngày nào cũng vậy, 5 ngày 1 tuần, tôi đi học bằng xe buýt của bác. Thời gian trôi qua mãi, tình cảm của tôi và bác càng thắm thiết hơn. Như in trong đầu tôi, không khi nào hoàn toàn có thể quên được. Hôm đó tôi bị bệnh, cả 1 tuần tôi không đi học. Vì thời hạn bận rộn, bác không hề đến thăm tôi, bác chỉ viết lá thư hỏi thăm sức khỏe thể chất tôi thôi. Tôi không buồn, vì tôi hiểu việc làm của bác. Xuân, Hạ, Thu, Đông, … Bốn mùa như vòng tuần hoàn, trôi mãi, trôi nhanh, trôi và trôi. Và mùa hè cũng đã đến, tôi không biết nên vui hay buồn. Ba tháng hè dài dằng dặc xa trường, xa bạn, va … xa bác. Trong đời sống, sự việc gì đến rồi cũng đến, sự việc gì đi rồi cũng đi. Ba thang hè kết thúc. Tôi đã sẵn sàng chuẩn bị rất kĩ cho năm học mới .Lại như mọi hôm, tôi đứng trước nhà, xe buýt tới. Một thực sự phũ phàng, bác lái xe đã nghỉ việc, bác không làm nữa, bác nghỉ để dưỡng bệnh. Tôi biết những điều đó là từ bác lái xe mới. Vậy là từ nay, tôi không khi nào được gặp người cha thứ 2 của tôi nữa. Tệ hại hơn, bác bệnh mà tôi thì không biết làm như thế nào. Bác lái xe mới không như người cha thứ 2 của tôi. Bác không dễ chịu, tôi hỏi gì cũng cằn nhằn. Và từ đó, tôi không khi nào trò chuyện trên xe buýt nữa .Một hôm vô tình, ngồi trên xe buýt, tôi hỏi chuyện về bác lái xe cũ. Thật ra bác đã chết vì căn bệnh gan. Tôi buồn. Tôi nhớ. Từ nay về sau, chỉ có thời hạn mới chữa được vết thương của tôi .Tôi thật sự nhớ bác. Đó là kỉ niệm mà tôi nhớ nhất. Không khi nào hoàn toàn có thể quên được. Người cha thứ 2 của tôi giờ đây đang ở đâu. Thiên đường chăng ?

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả cậu bé bán vé số

– Vé số đây ! Vé số đây ! Đang ngồi uống nước cùng tụi bạn ở bên vệ đường, bất chợt nghe tiếng rao lanh lảnh, tôi quay lại nhìn thì thấy một em bé bán vé số .Em bé ước đạt tám, chín tuổi. Dáng người em dong dỏng cao. Em mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu nâu giống như mấy đứa trẻ chăn trâu ở quê tôi. Chiếc quần bò lửng em mặc cũng đã bạc phếch, sờn cả hai đầu gối. Một vài tia nắng của buổi xế chiều còn vương lại khẽ rọi qua cái mũ phớt em đội để lộ ra khuôn mặt chữ điền vuông vức. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt tròn to, đen lay láy, trông mưu trí, mưu trí nhưng thoáng chút u buồn .Em chạy dọc trên đường phố, đến những sạp bán báo, bán hoa quả, mồm không ngớt lời mời chào. Nhưng em bị phủ nhận bởi thái độ lãnh đạm, lạnh nhạt, ánh mắt dửng dưng của mọi người, thậm chí còn đáp lại em là những câu quát tháo. Khi đó, đôi mắt em rủ xuống, nét mặt đầy u buồn. Em lững thững, bước từng bước nặng nề. Có lẽ em nghĩ : “ Nếu không bán hết xấp vé số này thì tối lấy gì mà ăn đây ”. Bất chợt, một ông khách có dáng người to, cao, bệ vệ ngồi trong quán gọi em vào. Ông nhích nhích từng tờ để dò số. Nét mặt ông hào hứng như sắp được trúng độc đắc. Em bé vẫn đứng đó, đôi mắt sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ đến lạ lùng. Chắc em đang cầu mong cho ông khách kia mua vé thật nhiều, trúng thật nhiều để vé số của mình đắt hàng hơn. Ông khách trả tiền xong, như được tiếp thêm nguồn nguồn năng lượng dồi dào, em bé lại nhanh gọn đi, miệng không ngớt lời rao mời .Thấy thế, tôi dừng lại rút số tiền ba cho sáng nay, gọi em lại mua một vé. Em xoè cả xấp vé số cho tôi chọn, miệng em cười để lộ ra hàm răng trắng, đều đặn, rồi nói :- Anh Hai mua số nào ? Hay để em chọn cho nghe ! Em chọn là như mong muốn lắm đó .Nói rồi, nhanh như cắt em rút cho tôi một tờ. Tôi gửi tiền và không quên chúc em bán được nhiều vé số, em gật đầu cảm ơn lia lịa. Tuy biết rằng hoàn toàn có thể chẳng trúng gì nhưng tôi vẫn mua vì tôi thấy thương em mới có chừng ấy tuổi đã phải chịu cực khổ, phải thao tác khó khăn vất vả hàng ngày. Tuổi của em lẽ ra phải được đi dạo, được học tập .Tôi đi về nhà nhưng hình ảnh em bé bán vé số chiều nay khiến tôi phải tâm lý mãi. Cùng lứa tuổi như tôi, có biết bao trẻ nhỏ thiếu suôn sẻ phải lặn lội trong sương gió kiếm tiền sinh sống. Nếu lúc này ai hỏi tôi ước gì. Tôi sẽ nói : “ Ước gì cho mọi trẻ nhỏ đều được đến trường ” .

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả một cô y sĩ điều dưỡng

Tuần vừa mới qua, em bị ốm phải khám bệnh ở bệnh viện tỉnh. Tại đây, em gặp một cô y sĩ điều dưỡng rất đáng mến .Cô y sĩ còn rất trẻ, ước đạt cô chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Dáng người cô nhỏ xíu, tay chân thon thả. Cô có nước da trắng nõn nà như da em bé. Mái tóc cô búi gọn trong chiếc mũ y sĩ màu trắng. Vài sợi tóc mái loà xoà trước trán cô, ló ra khỏi vành mũ. Cô có khuôn mặt trái xoan, mắt to, đôi lông mày vòng cung thanh mảnh. Đôi môi hình trái tim sắc nét tô một lớp son màu hồng nhạt, trông cô duyên dáng hẳn ra .Cô mặc áo choàng y sĩ màu trắng, ngắn tay, để lộ khủy tay, cánh tay thon đẹp, bàn tay bé nhỏ với những ngón tay tháp bút xinh xinh .Cô y sĩ đọc tên bệnh nhân rành mạch, rõ ràng rồi đưa họ vào phòng khám. Trước khi bác sĩ khám bệnh, cô đo huyết áp cho bệnh nhân và ghi vào hồ sơ bệnh án. Cô thao tác nhẹ nhàng, thành thạo. Cô ân cần nhắc nhở bệnh nhân : “ Các cô chú cởi áo khoác ra nghen, đo huyết áp xong thì mặc vào lại nha. ”. Cô cẩn trọng dắt tay một cụ già, để cụ ngồi vào ghế tựa chờ bác sĩ khám. Cô nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng êm ả. Khi bác sĩ kê đơn thuốc xong, cô dặn kĩ bệnh nhân cách dùng thuốc và hướng dẫn họ đến quầy thuốc của bệnh viện để mua thuốc. Bệnh nhân rất đông, người nọ tiếp nối đuôi nhau người kia vào khám. Cô y sĩ thao tác liên tục nhưng nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi cô. Có vài bệnh nhân đi nhầm khoa, cô tận tình hướng dẫn họ đến khoa mà họ muốn tìm. Thái độ niềm nở của cô thật dễ thương và đáng yêu. Với khuôn mặt xinh xắn, có duyên và với trình độ vững vàng, cô y sĩ toát lên vẻ đẹp nhũn nhặn đầy lòng bác ái. Y đức của cô đúng như câu biểu ngữ viết trên tường bệnh viện : “ Lương y như từ mẫu ” ( Thầy thuốc như mẹ hiền ) .Khám bệnh xong, về đến nhà em nhớ hoài nụ cười hiền dịu của cô y sĩ. Em thấy cô thật đẹp. Thế mới biết nhan sắc mặn mà của một người con gái không phải chỉ vì họ đẹp mà còn vì họ biết cư xử đẹp. Cô y sĩ em gặp một lần mà nhớ mãi chính là người con gái như vậy .Y sĩ điều dưỡng là phụ tá đắc lực của bác sĩ, là người trực tiếp chăm nom bệnh nhân. Ngoài trình độ được đào tạo và giảng dạy của mình, người y sĩ điều dưỡng còn phải có tấm lòng nhân ái, yêu thương bệnh nhân mới hoàn thành xong tốt việc làm. Suốt buổi khám bệnh, nhìn cô y sĩ thao tác, tham vọng vào học ngành y của em càng lớn, càng thêm can đảm và mạnh mẽ. Em sẽ gắng học giỏi để thi vào trường Đại học Y, trở thành người thầy thuốc tốt .

Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc – tả cậu bé đánh giày

Trong đời sống tất cả chúng ta gặp rất nhiều người. Có những người chỉ gặp một lần thôi nhưng để lại cho tất cả chúng ta những ấn tượng sâu sắc không thể nào quên. Và cậu bé đánh giày em từng gặp trên đường là một người như vậy – một người em mới chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng về cậu bé ấy khiến em không hề quên được .Vào một sáng thứ bảy, khi được ba mẹ cho ra ngoài ăn sáng, em đã gặp một cậu bé đánh giày. Cậu bé ấy người nhỏ xíu, thấp hơn em hẳn một cái đầu, em đoán chừng cậu bé ấy cũng ít tuổi hơn em. Hôm đó, trời mới vào đông se se lạnh, nhưng cậu bé đó chỉ mặc độc trên người một chiếc áo phông thun mỏng mảnh cộc tay đã cũ mèm. Bên dưới mặc một chiếc quần ngố dài tới đầu gối để lộ đôi chân đen mà gầy gò. Bàn chân thì đeo đôi dép tổ ong, chắc cậu được ai đó cho lại vì nó to hơn hẳn so với size chân của cậu. Cậu bé có một khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng có lẽ rằng vì đi nắng nhiều nên da cậu đen cháy lại. Đôi mắt to và tròn, trong vắt như hòn bi ve. Gương mặt nhỏ lấm tấm những vết bẩn .Nhưng điều khiến cho khuôn mặt cậu bé ấy lôi cuốn ánh nhìn của em đó là bởi nụ cười tươi rói nở trên môi cậu. Em cảm nhận được sự yêu đời từ nụ cười đó của cậu. Mặc dù còn rất nhỏ đã phải ra ngoài bươn chải kiếm sống nhưng cậu bé ấy vẫn vui tươi và hồn nhiên. Em thấy cậu bé đi tới những bàn ăn, hỏi từng người xem họ có muốn đánh giày không ? Dù có người khước từ, nhưng cậu bé đó vẫn không tỏ ra không dễ chịu hay buồn bã mà vui tươi đi sang bàn khác. Thấy vậy em quay ra bảo ba : “ Ba ơi, giày ba bẩn rồi kìa. Ba nhờ cậu bé kia đánh giày hộ ba đi. ” Ba em biết em muốn giúp cậu bé. Liền gọi cậu bé lại, nhờ đánh giày. Khi thấy có người kêu đánh giày cậu bé ấy mừng lắm. Đôi mắt đen sáng lộng lẫy, và nụ cười trên môi như càng tươi hơn .Em rất thương cậu bé. Vì cậu bé ấy tuy còn nhỏ tuổi hơn em nhưng đã phải chịu nhiều khổ cực. Đáng ra tuổi của cậu bé đó phải được vui tươi nô đùa và được chăm nom. Nhưng thực tiễn cậu bé ấy lại phải ra đường, dãi nắng dầm mưa để hoàn toàn có thể mưu sinh .Về đến nhà hình ảnh của cậu bé nhỏ xíu ấy vẫn in đậm trong đầu em. Nếu lúc này có một điều ước em sẽ ước tổng thể trẻ nhỏ trên toàn cầu này đều được sống trong một tuổi thơ niềm hạnh phúc mà không phải đi kiếm tiền sớm như vậy .
Các bài văn mẫu và văn hay lớp 5 khác :

Xem thêm các bài Để học tốt môn Tiếng Việt 5 hay khác:

Giới thiệu kênh Youtube VietJack

Ngân hàng trắc nghiệm lớp 3-4-5 tại khoahoc.vietjack.com

Đã có app VietJack trên điện thoại thông minh, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi trực tuyến, Bài giảng …. không lấy phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS .

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Tuyển tập những bài văn hay | văn mẫu lớp 5 của chúng tôi được biên soạn một phần dựa trên cuốn sách: Văn mẫu lớp 5Những bài văn hay đạt điểm cao lớp 5.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.

van-ta-nguoi.jsp

Source: https://expgg.vn
Category: Thông tin

Total
0
Shares
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Previous Post

Tả một ngày mới bắt đầu ở quê em

Next Post

Tả mùa xuân lớp 2 hay nhất

Related Posts