Hãy tưởng tượng mình được gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong tác phẩm Bài thơ về tiểu đội xe không kính…

Mục lục

Nội dung bài gồm:

Bài mẫu 1: Kể lại buổi gặp gỡ với người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.

Kí ức về cuộc chiến, cái chết chóc, sự mất mát có lẽ sẽ luôn là vết thương không bao giờ lành miệng trong lòng chú Kiên, trong lòng những người lính trở về từ chiến trường nhưng những gì chúng tôi thấy ở chú là một con người hiền lành, chất phác, lạc quan, yêu đời và chú quả thực là một người lính kiên cường.

Bài làm

Chiến tranh đã qua đi được gần 50 năm nhưng những gì đã trải qua trong đại chiến ấy chưa khi nào phai nhạt trong kí ức của người lính. Chúng tôi đã suôn sẻ được gặp gỡ và trò chuyện với chú Kiên – một trong những người lính lái xe đã Open trong tác phẩm Bài thơ về tiểu đội xe không kính, cũng là nhân chứng cho đại chiến ác liệt, máu lửa của ta suốt thời kì chống Mĩ trong ngày lễ hội kỉ niệm ngày xây dựng Quân đội Nhân dân Nước Ta .

Ngày 22/12 năm ấy là một ngày nắng đẹp – thứ nắng cuối đông, dù không sánh đặc nhưng cũng đủ ấm áp. Trường muốn chúng tôi hiểu hơn về lịch sử dân tộc và quá khứ hào hùng của cha ông nên đã mời chú Kiên – một người lính lái xe còn may mắn sống sót và cũng trực tiếp tham gia chiến trận, đến trường giao lưu cùng chúng tôi. Chú Kiên đã gần 60 tuổi, dáng người dong dỏng cao và dù tuổi cũng đã cao những trông chú vẫn còn rất nhanh nhẹn. Chú mặc bộ quần áo quân phục màu xanh, trên vai là những ngôi sao tượng trưng cho quân hàm của chú – một vị thượng tá, còn trước ngực là những huân chương mà chú đã dành được trong suốt cả cuộc đời. Khuôn mặt chú đã hằn những dấu vết của năm tháng. Rời khỏi chiến trường khói lửa, những người lính trở về với cuộc sống đời thường, họ vẫn luôn là những con người yêu đời, lạc quan. Chỉ có điều dường như họ có những phần kí ức sẽ không bao giờ có thể lấy lại được bởi nó đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường cùng những người đồng đội.

Chú Kiên bước lên sân khấu, nhìn chúng tôi bằng con mắt nhân hậu và một nụ cười hiền lành luôn thường trực trên môi :- Chào những cháu, chú xin tự trình làng, chú là Kiên, là một trong những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn thời chống Mĩ. Chắc những cháu sẽ nghĩ ngay tới Phạm Tiến Duật. Đúng rồi đấy, chú và Phạm Tiến Duật là bạn, bọn chú cùng chung đơn vị chức năng .Cả hội trường ồ lên rồi rối loạn. Bởi chúng tôi, cứ nghĩ những bài học kinh nghiệm trong sách giáo khoa là những thứ xa vời lắm rồi, cũng sẽ không có thực. Nhưng ngày thời điểm ngày hôm nay, đứng trước mặt chúng tôi lại là một nhân chứng sống, đã Open trong một tác phẩm ở sách giáo khoa. Đó quả thực là một điều khó tin, với chúng tôi – những đứa học trò chỉ mải miết với những con chữ. Chờ cả hội trường yên lặng lại sau kích động bắt đầu, chú Kiên mới điềm đạm nói tiếp :- Chú được mời đến đây để kể cho những cháu nghe về những năm tháng khói lửa trong cuộc kháng chiến chống Mĩ mà chú và những người đồng đội của chú đã trải qua. Có thể nó hơi dài dòng, hoặc nhàm chán với mấy đứa nhưng chú hy vọng là những cháu hoàn toàn có thể cảm nhận được một phần nào đó đặc thù của đại chiến này và quan trọng hơn là chú muốn những cháu hãy yêu quốc gia này như những chú đã yêu nó nhé !- Vâng ạ ! – Chúng tôi đáp lại chúChú mở màn câu truyện của mình bằng một giọng trầm trầm nhưng vang vọng khắp khoảng trống :- Chú nhập ngũ năm 1958 khi chính quyền sở tại Ngô Đình Diệm – tổng thống của Viêt Nam Cộng hòa ở miền Nam, thực ra chúng là tay sai của đế quốc Mĩ dựng lên để giết hại đồng bào của ta ở miền Nam. Chúng thi hành những chủ trương độc tài, giết chóc, lê máy chém đi khắp miền Nam để diệt trừ những người con yêu nước. Năm tháng ấy là thời kì đen tối trong lịch sử dân tộc dân tộc bản địa. Bọn chú từ miền Bắc phải tập trung gấp vào miền Nam để chi viện và sẵn sàng chuẩn bị cho những chiến dịch lớn và cuộc kháng chiến chống Mĩ trường kì .Chú ngừng lại một chút ít rồi lại liên tục kể :- Đó là những năm tháng khó khăn vất vả nhưng cũng chưa là gì so với thời kì 1969 – 1970 những cháu ạ. Chú được chueyenr về Đoàn 559 Trường Sơn và nhận lệnh lên đường vào binh trạm 35, Tây Trường Sơn, cũng là khu vực hạ Lào, ở ngã ba Đông Dương. Nhiệm vụ của chú và những người đồng đội là luân chuyển vũ khí, đạn dược, lương thực, thực phẩm, quân trang quân dụng trên tuyến đường Trường Sơn vào mặt trận miền Nam. Trong trận chiến ấy, có hai con đường huyết mạch là tuyến đường Trường Sơn và đường mòn Hồ Chí Minh để hậu phương miền Bắc hoàn toàn có thể tiếp tế cho miền Nam. Đế quốc Mĩ nắm được vai trò huyết mạch của tuyến đường Trường Sơn nên chúng đã ngàu đêm ném bom rải thảm, bắn phá ác liệt trên khắp những cung đường. Bầu trời Trường Sơn không khi nào ngớt tiếng máy bay địch quần thảo, gầm rú dội bom nhằm mục đích cắt đứt sự chi viện của miền Bắc với miền Nam .Cả hội trường im phăng phắc. Bởi chúng tôi cũng đã biết được sự ác liệt của đại chiến qua những trang sử, qua cả những câu truyện của cô trong giờ giảng văn nhưng khi nghe chú Kiên kể lại, chúng tôi vẫn cảm thấy sống sống lưng mình lành lạnh. Cái không khí của trận chiến, cái kinh hoàng của mặt trận như hiện ra trước mắt chúng tôi vậy. Chú Kiên đưa mắt nhìn toàn bộ chúng tôi như để chắc rằng chúng tôi vẫn đang lắng nghe câu truyện của chú, rồi chú lại liên tục :- Các cháu đã đến Trường Sơn khi nào chưa ? Nếu đã từng đến rồi thì những cháu sẽ nhận ra thời tiết, khí hậu ở Trường Sơn vô cùng khắc nghiệt. Bởi nó là ranh giới tự nhiên của ta với nước bạn Lào nên mang đặc trưng của vạn vật thiên nhiên ở cả hai quốc gia. Mùa mưa thì đường trơn trượt, mùa khô thì bụi mù mịt, nhiều tuyến đường độc đạo đi qua cách núi. Để tránh sự phát hiện của địch, lái xe bọn chú phải đi vào đêm hôm, có những đêm đi mà không bật đèn pha vì nếu bật địch sẽ phát hiện ra ngay. Nếu đi vào ban ngày, bọn chú phải ngụy trang bằng cành cây và đi vào đường kín, đường rừng rất nguy hại. Các cháu biết không, trong điều kiện kèm theo thời tiết khắc nghiệt của đại ngàn, đường sá toàn đèo cao, dốc thẳm, trên đầu thì máy bay địch lòng vòng, dưới đất thì bom đạn giày xéo, quần thảo ngày đêm, lính lái xe bọn chú chỉ cần sơ sẩy một chút ít là hoàn toàn có thể gặp nguy hại. Cái chết hoàn toàn có thể đến bất kỳ khi nào. Như cô Lê Minh Khuê cô ấy nói đấy, thần chết không phải là một tay thích đùa. Hắn ta khi nào cũng lởn vởn ngay bên cạnh bọn chú thôi .Chú nhấp một ngụm nước rồi lại kể :- Cả cuộc sống chú đã đương đầu với cái chết không biết bao nhiêu lần, cũng tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu người đồng đội của mình đã ngã xuống, trên chính tuyến đường Trường Sơn ấy – chú ngừng lại vì xúc động, chúng tôi còn thấy đôi mắt chú đỏ hoe. Có lẽ chú đang nghĩ tới những người bạn của mình – Chú có một người bạn, là một người vô cùng gan góc, vui nhộn. Chú ấy là liệt sĩ, hi sinh khi chỉ mới 26 tuổi. Trước hôm hi sinh, chú ấy còn khoe với chú ngày mai sẽ được nghỉ phép về nhà thăm vợ và đứa con nhỏ vừa mới sinh ra. Khuôn mặt và nụ cười niềm hạnh phúc của người bạn ấy có lẽ rằng chú sẽ không khi nào quên. Bởi ngày hôm sau, khi đang dẫn đường cho những chuyến xe, chú ấy bị trúng bom, mất ngay tại chỗ .Không gian của căn phòng như trùng hẳn xuống qua câu truyện và sự san sẻ của chú. Vẫn biết cuộc chiến tranh là đau thương, là mất mát nhưng khi nghe chính những người trong cuộc kể lại, chúng tôi vẫn thấy những mất mát ấy thật lớn lao, đau đớn hơn gấp bội phần. Những người đồng đội của chú có người lành lặn trở về, có người trở lại đời sống nhưng không lành lặn, mất chân, mất tay, liệt nửa người cũng có ; còn có vô số người không khi nào quay trở lại được nữa. Họ đã nằm lại mãi ở mặt trận, nơi những người đồng đội của mình cũng đã ở đó. Hội trường đã có những tiếng sụt sùi, đã có những bạn lau nước mắt, đã có những con mắt đỏ hoe. Chúng tôi như mong muốn sinh ra ở thời tự do nên không phải tận mắt chứng kiến cảnh chia lìa, tan tóc và không phải chịu đựng nỗi đau mất mát, không được gặp lại người mình yêu thương nữa. Nhưng thời đại của cha ông ta, của chú Kiên thì họ đã phải trải qua những điều kinh khủng ấy. Lần tiên phong chúng tôi cảm nhận thâm thúy nỗi đau của nhân dân ta trong đại chiến một mất một còn với quân địch để bảo vệ nền độc lập cho dân tộc bản địa .Câu chuyện của chú kết thúc ở đó. Chú nói chú không muốn đưa ra lời khuyên, bài học kinh nghiệm gì cho chúng tôi nữa mà chú muốn chúng tôi tự suy ngẫm, cảm nhận và rút ra cho riêng mình. Bởi bài học kinh nghiệm kinh nghiệm tay nghề phải tự mình nhận ra mới có giá trị, còn nếu để người khác chỉ ra, nó chỉ là lời khuyên mà thôi. Rồi có tiếng vỗ tay vang lên, nồng nhiệt, vang dội cả căn phòng. Chú Kiên nhìn chúng tôi, vẫn bằng ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền lành lúc mới bước vào .Kí ức về đại chiến, cái chết chóc, sự mất mát có lẽ rằng sẽ luôn là vết thương không khi nào lành miệng trong lòng chú Kiên, trong lòng những người lính trở lại từ mặt trận nhưng những gì chúng tôi thấy ở chú là một con người hiền lành, chất phác, sáng sủa, yêu đời và chú quả thực là một người lính kiên cường .Cuộc gặp gỡ với chú Kiên và câu truyện của chú đã khiến chúng tôi nhận ra được thật nhiều điều trong đời sống này. Không chỉ là hậu quả của cuộc chiến tranh, là cái ác liệt của bom đạn mà chúng tôi còn thấy được hình ảnh của cả thế hệ trẻ Nước Ta kiên cường, quật cường, dũng mãnh trong lịch sử vẻ vang hào hùng của dân tộc bản địa .

Bài mẫu 2: Văn mẫu Kể lại buổi gặp gỡ với người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.

Tiểu đội xe của bác ban đầu được trang bị toàn xe mới để phục vụ mặt trận. Lúc đó, xe có kính như muôn vàn chiếc xe khác. Nhưng ngày nào xe cũng lao đi giữa bom gầm, đạn nổ khiến kính rạn vỡ, mất dần hết cả. Rồi cả mui xe cũng bị đạn pháo cày hất tung lên. Thùng xe va quẹt nhiều cũng chằng chịt vết xước. Chẳng còn chiếc xe nào còn nguyên vẹn cháu à. 

Bài làm

Tôi vừa đưa chiếc xe đạp vào khoảng sân hẹp thì đã nghe vọng ra tiếng cười giòn giã của bố tôi và một vị khách. Đó chắc chắn là một vị khách quý bởi vì ít khi có sự ồn ã, sôi động như thế ở người cha hiền hậu nhưng lúc nào cũng lặng lẽ của tôi.
Tôi bước vội vào nhà. Bố tôi cùng người khách hướng ánh nhìn rạng rỡ, trìu mến đón tôi:
_ Con gái, đây là bác Trung Trực, bạn học hồi trung học với bố, lại cùng bố nhập ngũ. Bác là chiến sĩ lái xe Trường Sơn năm xưa đấy con ạ! 
Bác Trực trạc tuổi bố tôi. Khuôn mặt bác cương nghị nhưng lại rất đôn hậu. Đôi mắt tuy đã hằn nhiều vết chân chim nhưng vẫn ánh lên những tia vui vẻ và trìu mến. Tôi có đang nằm mơ không nhỉ? Tôi vừa học xong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Những lời thơ, những lời cô giảng và hình ảnh người chiến sĩ lái xe dũng cảm, kiên cường cứ đọng mãi trong tâm trí tôi. Giờ đây, tôi đang được đứng trước một người chiến sĩ lái xe Trường Sơn đích thực. Thật là một may mắn không ngờ. Tôi cuống quýt:
_ Bố ơi! Bác ơi! Con có thể được ngồi với bố và bác một lát để biết thêm về những ngày tháng chiến đấu năm xưa được không ạ? 
Bác cười và đáp:
_ Sao lại không? Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của bố cháu và bác. 
_ Thưa bác, bác chính là người chiến sĩ lái xe Trường Sơn, người lính mà cháu đã được học trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật, phải không bác? 
_ Ồ, bài thơ ấy nổi tiếng lắm cháu à. Ngày đó, có lẽ lính lái xe Trường Sơn ít ai là không biết bài thơ ấy. Nó nói hộ phần nào khát vọng chiến đấu, những gian khổ, lòng dũng cảm và sự lạc quan của những người lính như bác. 
_ Chính bác cũng đã từng lái những chiếc xe không kính ấy phải không ạ? 
_ Không phải “đã từng” đâu cháu ạ. Mà là bác luôn lái những chiếc xe bị xước, bị va đập, bị bom đạn làm cho rơi vỡ, méo mó những bộ phận bên ngoài như thế. Chiến tranh mà! Để bác kể rõ hơn cho cháu hiểu nhé. Ngày đó, bác lái xe tải, cùng đồng đội chuyên chở lương thực, thuốc men, khí tài,… vào chiến trường miền Đông Nam Bộ. Có những chuyến đi kéo dài hàng tháng trời, gian khổ lắm cháu ạ. Nhất là những đoạn đường xuyên qua dãy Trường Sơn, giặc bắn phá rất dữ dội. Chúng muốn san phẳng tất cả, cắt đứt con đường huyết mạch nối liền Bắc Nam ấy. Tiểu đội xe của bác ban đầu được trang bị toàn xe mới để phục vụ mặt trận. Lúc đó, xe có kính như muôn vàn chiếc xe khác. Nhưng ngày nào xe cũng lao đi giữa bom gầm, đạn nổ khiến kính rạn vỡ, mất dần hết cả. Rồi cả mui xe cũng bị đạn pháo cày hất tung lên. Thùng xe va quẹt nhiều cũng chằng chịt vết xước. Chẳng còn chiếc xe nào còn nguyên vẹn cháu à. 
Tôi vẫn còn tò mò, tiếp tục hỏi bố:
_ Lái xe không kính, không mui, không đèn như thế chắc nguy hiểm lắm bác nhỉ? 
Bác sôi nổi tiếp lời:
_ Nguy hiểm lắm, cái sống cái chết lúc nào cũng trong gang tấc. Lái xe không kính thì mối nguy hiểm gần nhất là bụi đấy. Đường Trường Sơn mùa khô bụi cuốn mù trời sau làn xe chạy. Bụi cuốn vào mặt, vào quần áo. Bụi dày đặc đến mức mắt cay xè, không thể mở nổi. Lúc ấy, râu, tóc, quần áo và cả xe rực lên một màu đất đỏ Trường Sơn. Rồi cả mưa nữa chứ. Mưa Trường Sơn thường bất ngờ. Đang bụi bám đầy thì bỗng cả người nặng chịch vì ướt sũng nước mưa. Mưa xối xả quất vào người, vào mặt, vào mắt. Những làn nước cay xè, buốt rát khiến việc lái xe khó hơn gấp trăm ngàn lần. Thế nhưng, những người lính lái xe như bác không bao giờ dừng lại, luôn phải tranh thủ tránh giờ cao điểm cháu ạ. Cũng vì xe không kính nên mưa gió vứt vào cabin đủ thứ, nào là lá rừng, nào là cành cây gãy, … Bác đã bao lần bị cành cây cứa vào mặt, vào tay cầm vô lăng, đau rát vô cùng. Gian khổ là thế đấy cháu! Mỗi chuyến chở hàng về tới đích thật sự là một kỳ tích. Vậy mà ký tích vẫn luôn xuất hiện đấy! 
Bác mỉm cười, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ và tự hào. Lời bác kể như chất chứa bao nhiệt huyết, bao sôi nổi của một thời tuổi trẻ nơi chiến trường. Bác dường như đang được sống lại những phút giây lịch sử ấy. Không hiểu sao ngay lúc này, những lời thơ của Phạm Tiến Duật lại ùa về, ngân nga trong lòng tôi. Đó chính là một thực tế ở chiến trường ngày ấy. Thế mà, những người lính cụ Hồ vẫn tràn đầy lạc quan, yêu đời, và tin tưởng vào một ngày mai chiến thắng.
Tôi chợt thấy bác Trực trầm ngâm, ánh mắt xa xôi như đang lạc trong dòng hồi tưởng. Còn bố tôi thì ngồi lặng lẽ, khuôn mặt đầy vẻ xúc động. Bác Trực chợt nói:
_ Xe không kính thế mà lại hay cháu ạ. Gặp bạn cũ, gặp đồng đội, gặp đồng hương đều tay bắt mặt mừng qua ô kính vỡ. Giữa đại ngàn mênh mông, bác chợt thấy lòng mình ấm lại vì được chiến đấu bên cạnh những đồng chí yêu thương. 
Giọng bác chợt rung lên, đầy xúc động:
_ Cháu không thể hiểu tình đồng chí thiêng liêng, quý giá thế nào với người lính các bác đâu. Dừng xe, ghé vào một bếp Hoàng Cầm, chỉ cần thêm bát thêm đũa là thấy thân thuộc như anh em một nhà. Dù chốc lát nữa thôi, mỗi người sẽ đi mỗi hướng, có khi chẳng bao giờ gặp lại nhau giữa chiến trường ác liệt. Bác và ba cháu có thể trở về hạnh phúc bên gia đình, nhưng bao nhiêu đồng đội của bác đã ngã xuống. Có một đồng đội của bác đã hy sinh ngay sau vô lăng vì quyết tâm lái xe vượt qua làn đạn dù đang bị thương nặng. Ngày ấy, khẩu hiệu “Yêu xe như con, quý xăng như máu” luôn khắc ghi trong tim những người lính lái xe. Dù có hy sinh, các bác vẫn quyết tâm bảo vệ xe và hàng. 
Bác chợt im lặng. Không khí cả căn phòng bỗng chốc trở nên thật trang nghiêm.
_ Cháu gái của bác, hai câu cuối của bài thơ có phải là: 
“Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước 
Chỉ cần trong xe có một trái tim.” 
Chiến tranh đã qua lâu rồi, nhưng cho đến tận hôm nay, bác và bố cháu không phút nào quên được mình đã từng là người lính. Bác rất tự hào vì mình đã là người lính lái xe Trường Sơn năm xưa, đã tham gia chiến đấu góp phần giành độc lập tự do cho quê hương đất nước. 
Trong tôi bỗng trào dâng một cảm xúc thật kỳ lạ, vừa khâm phục, vừa tự hào. Ngày hôm nay tôi đã hiểu thêm rất nhiều điều. Trước đây, tôi chỉ biết đến cuộc sống êm đềm trong vòng tay ấm áp, chở che của gia đình, thầy cô trong một đất nước hòa bình. Đó là thành quả của bao thế hệ cha anh đã vất vả, hy sinh. Họ chính là bố tôi, bác tôi và những người tôi chưa từng gặp mặt. Tôi phải thật trân trọng cuộc sống hòa bình này và cố gắng trau dồi, hoàn thiện để góp phần xây dựng đất nước thêm tươi đẹp trong thời đại mới. Cảm ơn bác, người lính lái xe năm xưa của Trường Sơn oanh liệt, đã giúp cháu lớn thêm lên nhiều lắm!

Bài mẫu 3: Bài văn mẫu Kể lại buổi gặp gỡ với người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.

Tiểu đội xe của bác ban đầu được trang bị toàn xe mới để phục vụ mặt trận. Lúc đó, xe có kính như muôn vàn chiếc xe khác. Nhưng ngày nào xe cũng lao đi giữa bom gầm, đạn nổ khiến kính rạn vỡ, mất dần hết cả. Rồi cả mui xe cũng bị đạn pháo cày hất tung lên. Thùng xe va quẹt nhiều cũng chằng chịt vết xước. Chẳng còn chiếc xe nào còn nguyên vẹn cháu à. 

Bài làm

Nhân một chuyến đi thăm Bảo tàng Lịch sử Quân đội, tôi gặp một người sĩ quan cũng thăm nơi này và thật vô tình tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong ” Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính ” của Phạm Tiến Duật năm xưa .Hôm ấy, nhân ngày xây dựng Quân đội nhân dân Nước Ta 22/12, trường tôi tổ chức triển khai cho đi thăm quan Bảo tàng Lịch sử quân đội. Chúng tôi được chiêm ngưỡng và thưởng thức biết bao hiện vật lịch sử vẻ vang : những khẩu súng trường, mảnh vỡ của bom đạn, cùng với chiếc mũ tai bèo, chiếc túi balo con cóc thân thương … Đang du lịch thăm quan, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải sơn xbác, không kính nằm thu mình ở một góc nhỏ. “ Không có kính không phải vì xe không có kính … ”, bất chợt những tứ thơ khẩungữ, trẻ khỏe từ “ Bài thơ về tiểu đội xe không kính ” ấy vang lên trong thâm tâm tôi. “ Liệu đây có phải là cái xe ấy không ? ”, đang do dự, tôi bỗng thấy một bác mặt áo bộ đội, đứng từ xa lặng lẽ quan sát xe. Từ từ bước đến bên, tôi lặp bặphỏi : “ Bác là người lái chiếc xe này đó ư ? ”. Bác quay sang tôi, mỉm cười : “ Ừ, bác là lính Trường Sơn năm xưa cháu ạ ” …Bác dẫn tôi tới quan sát chiếc xe gần hơn ; lần tiên phong, tôi được chiêmngưỡng tận mắt một chiếc xe tải quân sự chiến lược. Quả lả một chiếc xe “ trần trụi ” : không có kính, lại không có cả đèn, không có mui, thùng xe lại còn xước. Sinh ra và lớn lên tại Hà Nội Thủ Đô trong thời bình, từ bé tôi chỉ phát hiện những chiếc xe hơi lành lặn, nước sơn sạch bóng, nội thất bên trong khang trang ; không ngờ một chiếc xe tróc sơn, hỏng hóc nặng nề như thế này vẫn hoàn toàn có thể hiên ngang lướt đi và mang theo biết bao súng đạn, lương thực chi viện. Thật là một hoạt động kì diệu !Đang tròn mắt quá bất ngờ vì thán phục, bỗng bác chiến sỹ vỗ vai tôi, trầm giọng kể : “ Chiến trường quyết liệt lắmcháu ạ ! Hằng ngày máy bay Mĩ trút hàng ngàn tấn bom đạn cày xới, phá hoạiTrường Sơn hòng cắt đứt chi viện của ta. Các trọng điểm khi nào cũng mịt mù khói lửa, bom rơi. Ngày qua ngày, xe luôn phải chịu những chấn động, rung xóc dữdội. ”. À đúng rồi, tại đế quốc Mĩ xâm lược, tàn phá mà chiếc xe mới trở nên tan hoang. Tôi rùng mình trước cuộc cuộc chiến tranh thật vô cùng gian truân, quyết liệt … Khuôn mặt bác trầm ngâm, đôi mắt hướng về chiếc xe một cách xa xăm. Bỗng bác vụt giọng vui tươi : “ Nhưng mà xe không kính hóa ra cũng có cái hay. Ta từ tốn ngồi trong buồng lái, tự do phóng tầm mắt ra xung quanh mà nhìn trời, ngắm đất, chiêm ngưỡng và thưởng thức vẻ đẹp hoang sơ mà hùng vĩ của rừng núi Trường Sơn. Không có kính mà, gió cứ đùa chơi trong cabin, xoa vào đắng mắt. Nhưng càng hòa mình vào vạn vật thiên nhiên quốc gia, bác lại càng thấy lòng mình sục sôi bầu nhiệt huyết và sáng sủa ; lúc đó con đường khúc khuỷu ngoặt ngoèo vẫn còn đầy những chông gai phía trước, có vẻ như rộng mở và tươi đẹp hơn. Nó như chạy thẳng vào con tim, khiến bác vừa hứng khởi hân hoan, lại vừa lao xao bồn chồn. Bác nhìn thấy cả những cánh chim bay về tổ ban chiều ; khi đó tâm lý lại bồi hồi, xao xuyến nhớ về cha mẹ, quê nhà. Màn đêm buông xuống, tuy không có đèn pha phía trước, nhưng trên khung trời vẫn có những vì sao rọi sáng, soi đường dẫn lối cho xe bác qua. Hướng mắt tới những ngôi sao 5 cánh xa xôi, bác nao lòng nghĩ đến miền Nam ruột thịt đang mong đợi. Ôi, cháu ơi, mọi thứ xung quanh cứ như sa, như ùa vào buồng lái ” .Tôi háo hức nghe bác kể chuyện. Những người chiến sỹ lái xe quả thật kiên cường, quả cảm. Dù cho có ở trong cuộc chiến tranh quyết liệt, họ vẫn tràn trề khí thế thư thả, sáng sủa, thư thái thả mình vào vẻ đẹp huyền diệu của núi rừng, để cho tâm hồn dạt dào, trào dâng bao lãng mạn … Chợt nhớ ra những ý thơ “ Không có … ừ thì … ”, tôi hỏi : “ Thế không có kính, bác đối chọi với vạn vật thiên nhiên thời tiết thế nào ? ”. Bác liền cười : “ Cứ mặc kệ nó thôi, cháu ạ. Không có kính, ừ thì bụi thật đấy. Bụi bẩn bắn từ đường lên sạm hết cả mặt, đến mái tóc đen cũng trở nên trắng xóa như cụ già. Nhưng cứ để nguyên ; phì phèo châm điếu thuốc, thấy mặt cứ ngồ ngộ, là lạ, bác bỗng bật cười. Khuôn mặt lấm lcháu cát bụi hóa ra lại vui ! Thế rồi cả những khi mưa to, đường rừng trở nên trơn trượt, lầy lội khiến bác dán mắt vào từng đoạn đường, lái xe cẩn trọng hơn ; nhưng cùng lúc đó, mưa tuôn mưa xối qua chiếc cửa kính vỡ kia làm bác ướt hết cả áo quần, mặt mũi. Trên đỉnh Trường Sơn này, có lúc mưa lâm râm, nhưng nhiều khi lại trút xuống ào ào, thối đất thối cát. Ô hay, mặt bác đã được rửa sạch trơn, nhưng áo quần lại ướt như chuột lột. Nhưng còn tâm lý đâu mà chú ý đến những cái đó nữa. Mắt còn mải mê với những cung đường nhấp nhô khúc khuỷu, tâm hồn đập rộn ràng thúc giục vì miền Nam, bác tự nhiên quên đi khó khăn. Mà lái trăm cây số nữa, kiểu gì mưa chả phải ngừng ; nắng lên, gió lùa vào buồng lái, áo khô mau thôi ! ”. Nụ cười rạng rỡ của bác làm cho tôi khâm phục. Nụ cười ấy đã hiên ngang trong phong ba bão táp ; kiên cường, gan góc mặc kệ thời tiết khắc nghiệt, những cung đường thử thách gian lao .Vì lí tưởng sống cao đẹp, vì tiếng gọi của Tổ quốc thiêng liêng, những bác chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, quên đi toàn bộ. Thế rồi tôi lại hỏi : “ Lái xe giữa rừng một mình thế này, bác có cảm thấy đơn độc không ? ”. Bác lại bậtcười : “ Làm sao mà đơn độc được hả cháu ? Bên bác còn có trời đất, núi rừng Trường Sơn nữa cơ mà. Với lại có phải một mình bác lái xe đâu, trên tuyến đường này vẫncòn biết bao nhiêu chiếc xe khác ngày đêm chuyên chở vũ khí, lương thực. Anh em chiến sỹ gặp nhau suốt dọc đường đi tới, trao cho nhau cái bắt tay. Chỉ một cái bắt tay chớp nhoáng qua ô cửa kính vỡ kia thôi, vậy mà khiến bác ấm cúng cả con người, như được tiếp thêm niềm tin và sức mạnh. Xe lại liên tục chạy, khung trời càng tươi xanh. Và rồi khi nghỉ giữa chặng xe, bác còn được quây quần bên bè bạn, đồng đội. Bên bếp Hoàng Cầm, cùng chung bát đũa, mọi người thân tình, cởi mở, sẻ chia những vui buồn cho nhau. Nhiều khi tổng thể cùng ca hát, mìm cười rồi vỗ tay, truyền cho nhau nhiệt tình cách mạng và yêu thương, xua tan đi khó nhọc. Tình chiến sỹ, đồng đội thật đẹp quá, cháu ạ ! ”. Đúng là đẹp thật ! Quả đúng là “ Chỉ cần trong xe có một trái tim ” !Nhữngngười chiến sỹ cùng chung niềm tin, lí tưởng, sát cánh bên nhau. Họ truyền sức mạnh và hơi ấm cho nhau, để cùng nhau chiến đấu vì miền Nam ruột thịt. Hình ảnh người lính lái xe thật sinh động

Bài mẫu 4: Hãy Kể về buổi gặp gỡ với người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.

Bom đạn của giặc Mĩ ngày đêm dội xuống những chặn đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện giữa miền Bắc-Nam. Trong những ngày đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực,thực phẩm, vũ khí… Trên con đường Trường Sơn này. Bom đạn của kẻ thù đã làm cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa nghe anh kể, tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ mà người lính đã phải chịu đựng ngày đêm.

Bài làm

Nhân dịp nhà trường tổ chức triển khai sang nghĩa trang liệt sĩ thắp hương lúc đó tôi đã gặp một người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã hi sinh vì tổ quốc. Tôi và người sĩ quan này trò chuyện rất vui và thật vô tình tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật .Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc bản địa ta vô cùng ác liệt, trên những con đường huyết mạch nối giữa miền Bắc-Nam là nơi ác liệt nhất. Bom đạn của giặc Mĩ ngày đêm dội xuống những chặn đường này nhằm mục đích cắt đứt sự tiếp viện giữa miền Bắc-Nam. Trong những ngày đó anh chính là người lính lái xe làm trách nhiệm luân chuyển lương thực, thực phẩm, vũ khí … Trên con đường Trường Sơn này. Bom đạn của quân địch đã làm cho những chiếc xe của những anh không còn kính nữa nghe anh kể, tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian nan mà người lính đã phải chịu đựng ngày đêm. Nhưng không phải vì điều đó mà họ lùi bước họ vẫn từ tốn lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặn đường. Họ nhìn thấy đất, thấy trời thấy cả ánh sao đêm, cả những cánh chim sa họ nhìn thẳng về phía trước, nơi đó là những tương lai của quốc gia được giải phóng, nhân dân được niềm hạnh phúc, ấm no, tự do. Anh lái xe kể với tôi rằng xe không có kính cũng thật phiền phức nhưng họ vẫn chịu đựng lái xe ngày đêm, những hạt mưa sa, hạt bụi bay vào làm cho những mái tóc đen xanh trở thành trắng xóa như người già, họ cũng chưa cần rửa nhìn nhau cất tiếng cười ha ha. Ôi ! sao tiếng cười của họ nhẹ nhõm làm thế nào .Gian khổ ác liệt bom đạn của quân địch đâu đâu cũng có cũng không làm cho họ rờn lòng. Những chiếc xe không kính lại liên tục băng băng trên những tuyến đường ra trận, gặp mưa thì phải ướt áo thôi. Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và nỗ lực lái thêm vài trăm cây số nữa, vượt qua những chặn đường bom đạn, ác liệt, bảo vệ cho bảo đảm an toàn những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng, gió sẽ lùa rồi áo sẽ mau khô thôi. Khi đọc Bài thơ về tiểu đội xe không kính tôi nghĩ rằng những khó khăn vất vả gian nan ác liệt đó chỉ có trong những nhân vật truyện cổ tích, bài thơ vượt qua được nhưng đó là những tâm lý sai lầm đáng tiếc của tôi bởi được gặp, được trò chuyện với những người lái xe năm xưa tôi mới hiểu rõ hơn về họ. Họ vẫn vui mừng tinh nghịch, những tiếng bom đạn ngày đêm vẫn luân nổ bên tai, phá huỷ con đường cái chết luân rình rập bên họ nhưng họ vẫn sáng sủa, yêu đời .Anh lái xe kể với tôi nghe những con đường luân chuyển, họ còn được gặp những đồng đội của mình, có cả những người lính đã hi sinh … Những phút giây gặp lại hiến hoi đó cái bắt tay qua cửa kính đã vỡ đã làm cho tình cảm của họ trở lên thấm thía hơn rồi những bữa cơm trên bến Hoàng Cầm với những cái bát, đôi đũa dùng chung quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe Trường Sơn. Rồi những phút giây nghỉ ngơi trên những chiếc võng đu đưa. Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết chiếc xe không những không có kính mà xe còn không có đèn, không có mui xe thùng xe có xước những thiếu thốn này không ngăn cản được họ những chiếc xe băng băng đi về phía trước vì miền Nam ruột thịt họ đầy gan góc, sáng sủa nhưng họ vẫn sống và chiến đấu vì tổ quốc vì nhân dân. Những chuyến hàng của họ đã góp phàn tạo nên thắng lợi mùa xuân năm 1975 giải phóng miền nam quốc gia thống nhất .Tôi và anh lái xe chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ đó và chuyện trò rất vui. tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước, ý chí kiên cường của họ, tất cả chúng ta luân ghi nhớ công lao to lớn của họ, tất cả chúng ta càn phải phấn đấu nhiều hơn nữa .

Bài mẫu 5: Bài mẫu kể về buổi gặp gỡ với người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.

Trên suốt chặng đường hành quân, người lính đã gặp và làm quen với nhiều đồng đội khác, “Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi”. Chú kể rằng, dù là ai đi chăng nữa, nếu đã gặp trên đường ra trận thì chẳng khác nào anh em một nhà. Những khoảnh khắc bình yên bên bếp cơm ấm nóng, bên chiếc võng đu đưa,…luôn là một kí ức đẹp luôn đọng mãi trong lòng chú.

Bài làm

Nhân ngày Thương binh liệt sĩ ngày 27/07, tôi cùng bà đến nghĩa trang tỉnh, thắp nén hương cho người ông đã hi sinh vì khói lửa cuộc chiến tranh. Mỗi lần đến đây, lòng tôi lại có chút gì đó đượm buồn, hẳn đó cũng là tâm trạng của mọi người đang đứng tại nơi đây. Tôi khẽ nhìn xung quanh, đứng cạnh tôi là một người lính đang khẽ cúi đầu trước một nấm mộ. Bà và tôi cùng trò chuyện với chú ấy, và giật mình thay, chú chính là người lính lái xe được miêu tả trong “ Bài thơ về tiểu đội xe không kính ” mà tôi vừa mới học vào tháng trước. Anh lính trẻ năm nào giờ đã trở thành một con người chững chạc, già dặn. Chúng tôi và chú cùng ngồi xuống một hàng ghế gần đó mà kể nhau nghe những kỉ niệm vui buồn. Giọng của chú trầm và ấm quá, chen lẫn trong tiếng cười hào sảng là chút hoài niệm về những tháng ngày cuộc chiến tranh quyết liệt. Biết tôi rất thích “ Bài thơ về tiểu đội xe không kính ” của Phạm Tiến Duật, chú nhìn tôi mà cười hiền lành .Chú kể rằng, ngày ấy chú là một trong những người lính lái xe “ Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước ” mang biết bao vũ khí, lương thực, thuốc men, … tiếp tế cho miền Nam ruột thịt. Nơi chú đi qua là tuyến đường Trường Sơn – cũng chính là tuyến đường huyết mạch tiếp tục hứng mưa bom bão đạn của quân Mỹ trong thời hạn năm 1969. Mưa bom, bão đạn đã khiến cho xe của những chú “ không có kính ”. Vất vả, gian lao, gian truân là thế nhưng vì sự nghiệp giải cứu Tổ quốc, chú và những đồng đội đã đương đầu với thử thách bằng một thái độ rất sáng sủa, hào sảng : “ Ung dung buồng lái ta ngồiNhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng ”Cháu biết không ? Xe không có kính, tưởng phiền phức vậy mà lại tạo niềm vui nho nhỏ trên quãng đường đầy khói lửa của bọn chú đấy ! Tại buồng lái ấy, bọn chú đã tận thưởng những năm tháng của tuổi trẻ với gió, với con đường, rồi cả sao trời, cánh chim, … Thật là hoài niệm quá cháu nhỉ ?

Chú vừa kể vừa nở một nụ cười hiền lành. Tôi phần nào tưởng tượng ra những anh lính trẻ lạc quan, tìm niềm vui trong những khó cực. Họ là những con người phải sinh ra và lớn lên trong thời kì chiến tranh loạn lạc, nghe tiếng gọi lên đường mà giải phóng quê hương. Lái những chiếc xe không có kính qua một chặng đường dài hẳn là một việc không hề dễ dàng. Nào là bụi, là mưa, là gió,…cứ tạt thẳng vào người cầm lái. Đau chứ, lạnh chứ, nhưng những người lính trẻ ấy luôn xem đó là một điều hiển nhiên mà vui vẻ chấp nhận. Tôi thoáng hình dung ra nụ cười hồn nhiên trước đất trời của những con người quả cảm “Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”.

Trên suốt chặng đường hành quân, người lính đã gặp và làm quen với nhiều đồng đội khác, “ Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi ”. Chú kể rằng, dù là ai đi chăng nữa, nếu đã gặp trên đường ra trận thì chẳng khác nào đồng đội một nhà. Những khoảnh khắc bình yên bên nhà bếp cơm ấm nóng, bên chiếc võng đu đưa, … luôn là một kí ức đẹp luôn đọng mãi trong lòng chú .Theo như lời chú kể, càng tiến tới gần miền Nam, độ kinh hoàng của những trận bom như được tăng cao. Những chiếc xe giờ đây có vẻ như biến dạng “ Không có kính, rồi xe không có đèn / Không có mui xe, thùng xe có xước ”, ấy vậy mà, những chiếc xe ấy vẫn bon bon hướng về tiền tuyến, vẫn hiên ngang chạy giữa đại chiến quyết liệt. Bởi, chú tự hào rằng, xe hoàn toàn có thể hỏng nhưng những trái tim trong xe, luôn tràn trề tình yêu hướng về miền Nam .Ánh nắng đã dần lên cao, soi sáng khuôn mặt rạng rỡ, ấm cúng nhưng có chút đượm buồn trước sự quyết tử của đồng đội trong đôi mắt chú. Nhìn chú như vậy, tôi càng thêm kính quý những con người đã ngã xuống vì nền tự do của quốc gia, càng tự dặn lòng phải cố gắng nỗ lực rèn luyện để mai này trở thành một con người có ích cho quê nhà .

Source: https://expgg.vn
Category: Thông tin

Total
0
Shares
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Previous Post

Tả ngôi trường thân yêu gắn bó với em nhiều năm qua [Lớp 5]

Next Post

Cách hẹn giờ tắt máy tính đơn giản, hiệu quả nhất trên Windows 10

Related Posts