Chap 49 Potter vs Potter

Chap 49 Potter vs Potter

Không khí giữa Harry và Voldemort có phần gượng gạo trong suốt những ngày còn lại của mùa hè. Hắn có linh cảm gì đó, hỏi cậu nhưng cậu một mực không nói. Voldemort buồn bực khi Harry cứ thẫn thờ rồi tỏ ra giật mình mỗi lần hắn chạm vào cậu, dù sau đó cậu vẫn miễn cưỡng để yên. Voldemort không kịp tìm hiểu nguyên nhân tại sao khi hắn bị cuốn vào các kế hoạch mở rộng quân số, những tính toán và hành động cho các vị trí trọng yếu ở Bộ, những cuộc thử nghiệm Pháp Thuật quy mô lớn với trình độ cao, chẳng mấy chốc, mùa hè đầu tiên của hắn và Harry đã trôi vụt qua trong chớp mắt. Cả hai đều sắp trở lại Hogwarts và lần này, hắn sẽ lại tiếp tục cho một đạo quân nhí khác ra đời. Sau khi Harry hoàn thành bảy năm học ở trường, Voldemort sẽ phát động chiến tranh và sẽ nhanh thôi, theo tính toán của hắn, thế giới sẽ vào tay hắn. Thời gian ở bên Harry còn dài, hắn tới lúc đó sẽ kiếm được phương thức bất tử, mãi mãi cùng cậu hưởng hạnh phúc trên đỉnh vinh quang, mấy ngày hè này tạm thời hy sinh cũng không đáng tiếc.
Harry nhất quyết không đi cùng Voldemort tới trường mà đòi di chuyển bằng tàu Tốc hành Hogwarts. Cậu ngồi chung với Snape trong toa dành cho lãnh đạo cấp cao của Slytherin. Cả hai đều không nói gì trong suốt quãng đường đi, mỗi người vẩn vơ theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Toa xe xịch mở, trừ Harry đang mông lung nhìn ra bên ngoài thì tất cả đều đứng dậy hành lễ. Lucius cao ngạo hất tay ra hiệu cho cả đám lui, bản thân tiến về chỗ trước đó là của Snape, ngồi xuống cạnh Harry. Hương nước hoa nhàn nhạt vương vấn vào cánh mũi cậu làm Harry bừng tỉnh, quay đầu lại.
“Lucius!”- cậu vui sướng ôm chầm lấy hắn.
Lucius hơi ngạc nhiên vì sự thân mật bất ngờ này nhưng cũng mau chóng vui vẻ mà quàng tay ra sau tấm lưng nhỏ bé của Harry.
“Có chuyện gì sao, Harry?”- tay hắn luồn vào một lọn tóc mượt mà óng ả của cậu, “cả tháng vừa rồi em đã không viết thư cho tôi. Tôi rất lo lắng, em gặp phải chuyện gì sao? Chúa Tể Hắc Ám gây khó dễ gì cho em à?”
Harry dụi dụi trong lòng hắn, hương nước hoa làm cậu ngây ngất và kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ nhức đầu mà cậu vẫn đeo theo.
“Tom đối với tôi rất tốt”- Harry thở dài, “Anh ấy đã thừa nhận mối quan hệ giữa tôi và ảnh”.
Lucius gật đầu, tay hất nhẹ mái tóc bạch kim ra phía sau rồi kéo Harry ngồi vào lòng hắn.
“Ta có nghe mật báo về điều này, nó làm phiền gì tới em sao Harry?”
“Không”- cậu xoắn cái cà-vạt trong tay, “Lucius này, liệu anh có nghĩ rằng điều đó đồng nghĩa với việc Tom sẽ bắt tôi đi chung một con đường với ảnh không nhỉ?”
Lucius hơi rướn về phía trước một chút, hướng đôi mắt xám của hắn xoáy vào đôi mắt xanh lá của Harry. Cậu vẫn là con người trước đây mà hắn biết, kiên định, thẳng thắn bảo vệ lý tưởng mà cậu theo đuổi, tư tưởng mà lão già Dumbledore đã tiêm nhiễm cho cậu: bảo vệ lợi ích cho Muggle và lũ Máu Bùn. Dù mất trí nhớ hay không, Harry vẫn theo đuổi nó. Cho nên dù đang bị Chúa Tể Hắc Ám bơm một loại tư tưởng đối nghịch khác vào tâm trí cậu, hòng muốn tẩy não cậu, Harry vẫn không thuận theo. Có lẽ cứ cái đà này, Harry và Chúa Tể Hắc Ám vẫn sẽ đứng ở hai đầu chiến tuyến, vẫn sẽ chiến đấu với nhau nên Lucius không cần lo lắng về việc ông anh trai đang yêu kia nữa. Harry rồi sẽ về bên hắn, dù cho người kia có tác động thế nào.
“Không ai có thể bắt em làm điều gì mà em không muốn, Harry. Anh trai em và em hoàn toàn khác nhau, làm sao Chúa Tể Hắc Ám có thể áp đặt được điều gì cho em.”
Harry băn khoăn, Lucius nói đúng, không ai có thể ép buộc cậu, có điều Voldemort là người thân duy nhất của cậu, nếu cậu không ủng hộ anh trai mình thì còn ủng hộ ai nữa? Cậu hiển nhiên là người thừa kế của anh cậu, là người sẽ ở bên và giúp đỡ anh cậu. Có điều…
Làn gió thổi vào từ bên ngoài cánh cửa sổ chưa khép khẽ mơn man lên làn tóc của Harry. Cậu nhắm mắt tận hưởng, Harry luôn thích cảm giác này, bay giữa không trung, tự do không cần suy nghĩ hay trăn trở bất kỳ một điều gì. Cậu khẽ ngả vào ngực Lucius, cho phép hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên chỏm đầu cậu, cho phép hắn ôm eo cậu, cho phép hương nước hoa của hắn bao bọc lấy cậu. Cậu cảm thấy thoải mái và nhẹ đi rất nhiều.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm học mới đã bắt đầu được hơn một tuần, Harry bị những guồng quay bài vở xoay như chong chóng nhưng cậu vẫn luôn đảm bảo hạng nhất của mình. Sớm nay là thứ hai, cậu vẫn dậy lúc sáu giờ như thường lệ, thưởng thức điểm tâm khi Đại Sảnh Đường mới chỉ lác đác vài người. Harry hơi ngạc nhiên khi thấy Snape hôm nay cũng thức giấc sớm, gật đầu chào cậu rồi ngồi xuống bàn ăn, chỉ đưa một tách cà phê đen đặc lên miệng uống, đôi mắt âm trầm phóng sang đầu bên kia. Harry nhìn theo, phát hiện Lily Evans cùng cô bạn thân Maria cũng đã dậy và đang trò chuyện vui vẻ. Bắt gặp ánh mắt của Snape, nụ cười trên môi cô tắt ngấm, cương quyết quay đi lạnh lùng. Snape khựng lại nhưng không nói được điều gì, lặng lẽ nhìn xuống cái đĩa rỗng không.
Harry thở dài thu những điều vừa rồi vào tầm mắt. Cậu có thể hiểu được Snape đang cảm thấy thế nào.
Đúng tám giờ, học sinh nhà Slytherin như thường lệ kéo đến. Harry liếc trộm lên dãy bàn giáo viên, hầu hết mọi người đã đông đủ, cả hai cha con Malfoy cũng đã tới rồi, tuyệt nhiên chỉ có ghế Voldemort là trống. Harry để ý dù năm học mới chỉ bắt đầu được một tuần nhưng anh cậu đã vắng mặt trong bữa điểm tâm ba lần. Voldemort vẫn lên lớp đầy đủ, tâm trạng xem ra có phần phấn khích, ánh mắt đỏ lóe lên rạng ngời. Harry chưa từng thấy anh cậu vui như vậy bao giờ.
“Đã ăn xong rồi sao, Harry?”- Abraxas dịu dàng tới sau lưng cậu lúc nào không biết, duyên dáng gật đầu cho phép học sinh Slaytherin vừa đứng lên hành lễ ngồi xuống.
“Anh Abraxas?”- Harry chớp mắt, “em đã dùng xong”- cậu nghĩ một chút rồi hỏi thêm, “Tom đã đi đâu rồi anh?”
Abraxas thú vị nhìn cậu trong chốc lát. Là thuộc hạ thân cận nhất với Chúa Tể, anh có thể nhận ra dạo gần đây, quan hệ của Chủ Nhân và Harry có phần lạnh nhạt.
“Người giải quyết chút công chuyện ở Bộ Pháp Thuật, chuyện lần này vô cùng quan trọng nên anh không thể làm thay.”
Harry đảo mắt, việc quan trọng ư? Có việc gì mà đích thân Voldemort phải ra tay như vậy?
.
.
.
Tối hôm ấy, Harry tới văn phòng Voldemort tìm hắn, dù cậu đang giận hắn nhưng cậu cũng vẫn quan tâm xem hắn có ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ không.
“Harry?”- Voldemort cao hứng ngẩng đầu sau chồng tài liệu cao ngất trên bàn làm việc, “em đó ư?”- hắn hất đũa phép cho đống giấu tờ biến mất, đoạn sải bước về phía cậu.
“Tom”- Harry khẽ rùng mình khi hắn chạm vào cậu, Voldemort không vui mà thu tay về, “em thấy anh ít xuất hiện trong Đại Sảnh Đường trong tuần vừa rồi”.
“Ta có bận khá nhiều việc, Harry, tuy nhiên, ta hài lòng rằng nó khá suôn sẻ”- Voldemort ngồi xuống ghế một cách thoải mái, hai tay đan vào nhau rồi nhìn Harry chăm chú. Mấy hôm vừa rồi, ngoại trừ khi ở trên lớp ra, Harry hay tránh mặt hắn mà hắn cũng không rõ nguyên nhân vì sao. Thái độ của cậu y hệt mấy ngày cuối hè.
“Hài lòng? Tom. Nói em nghe. Anh đã làm gì chứ?”
“Ồ”- Voldemort mỉm cười thích thú, “từ khi nào em lại quan tâm tới những việc ta làm thế Harry thân yêu?”- liệu đây có phải dấu hiệu chứng tỏ cậu đã sẵn sàng bước vào thế giới chính trị hay không? Có điều Voldemort nhận thấy đưa Harry tham gia vào chính trị cũng không cần thiết lắm, nếu có thể thì cậu chỉ cần ở nguyên bên cạnh hắn là sự ủng hộ lớn nhất hắn nhận được rồi.
Harry kiên định nhìn vào gương mặt tuấn tú, im lặng chờ đợi câu trả lời.
“Harry”- Voldemort đưa tay chạm nhẹ vào cậu, cậu khẽ né người sang một bên, “chẳng bao lâu nữa, em và ta sẽ cùng nhau đứng trên đỉnh vinh quang, thêu dệt tên chúng ta rõ nét và chói lọi nhất vào trang lịch sử hào hung của nhân loại. Ta đang nỗ lực vì điều ấy, nỗ lực để mang tất cả tới cho em.”
Cậu đăm đăm ngắm nghía đôi mắt đỏ bừng sáng rồi lắc đầu.
“Harry không cần những thứ ấy. Tom, tại sao Tom lại cứ đâm đầu vào đó làm gì, hơn nữa những thứ Tom đang làm quá độc á…”
“Là chuyện chính trị, em vẫn còn bé, chưa thể nắm được hết, Harry, ta…”
“Chuyện chính trị hả Tom? Có thật là chuyện chính trị không? Chuyện chính trị của Tom thì có liên quan gì tới con gái nhà người ta mà lại hành hạ và giết người chứ? Chuyện chính trị của Tom là một mực phải giết Muggle sao?”
Voldemort sững lại, tại sao Harry lại biết tới những thứ này. Đó chỉ là hoạt động giải trí của hắn cho khuây khỏa nỗi nhớ cậu trong thời gan 24 năm cậu biến mất, gần đây, hắn đâu có lặp lại.
“Harry, không phải…”- hắn đưa tay định nắm lấy bàn tay cậu.
“Không! đừng đụng vào Harry. Tom là đồ đáng ghét! Là đồ xấu xa!”- nói đoạn cậu chạy vụt đi, biến mất sau cánh cửa phòng làm việc của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Đồ đạc trong phòng Voldemort rơi vỡ liểng xiểng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Harry đắm người vào các buổi tập luyện Quitditch cùng nhà Slytherin cho quên đi sự bức bối trong lòng khi cãi nhau với Voldemort. Cậu không thể tưởng tượng được sao anh trai mình lại có thể làm những việc như thế. Tại sao lại chán ghét và hành hạ Muggle như thế.
Cậu càng nghĩ càng tức giận, rướn người tăng tốc, chẳng mấy chốc đã bắt được trái banh Snitch trong tay. Học sinh ngồi xem Harry tập quanh khán đài vỗ tay hưởng ứng.
Snape đứng dưới nhìn Harry uốn lượn trên bầu trời, mái tóc vì gió mà hơi xù lên loạn xạ, phản xạ và những cú túm banh gần như là y chang James Potter. Trên thế giới có hai người tên giống nhau và dáng vẻ cũng giống nhau như vậy ư?
Snape đăm chiêu suy nghĩ. Kỳ thực cậu rất mong trận tới đấu với nhà Gryffindor, Harry sẽ chiến thắng bởi tên James kia lại theo đuổi chiến thuật bám cậu tất cả những lúc cậu ở một mình. Hắn cứ xồ ra trong một góc khuất nào đó, đưa tay vò thật mạnh cho tóc rối bung xù hơn nữa.
‘Cút ra đi, Potter’-Snape lạnh lùng.
‘Thôi nào Snape, cả mùa hè tôi đã không được trông thấy trò’- James mặt dày nhăn nhở cười.
‘Nếu ta nhớ không nhầm thì có kẻ đã đùng đùng tức giận kết tội ta không tôn trọng tình cảm của hắn’- Snape khinh khỉnh, ‘và ta phải nói rằng cái mớ cảm xúc đó của mi chỉ đáng cho ta vứt vào sọt rác’.
Sau một mùa hè, James không hiểu sao đã luyện tới trình độ miễn dịch, không những không bực mà còn sung sướng vì Snape đã bắt chuyện lại.
‘Vậy là trò nhớ những gì tôi nói sao? Trò có để ý đến tôi phải không?’- James hí hửng.
Snape quả thật muốn tung ra vài bùa chú giết người với cái tên ngạo mạn kia.
‘Mi chẳng là gì đáng để ta phải để ý cả, James Potter.’
‘Là ai, không phải là gì’- James nhẹ nhàng chỉnh lại, ‘cũng không sao, Snape à, nếu như tôi thắng nhà trò trong trận Quitditch sắp tới, hãy hẹn hò với tôi nhé’- cậu nghiêm túc nhìn vào thiếu niên mắt đen.
‘Mi đang nói gì hoang đường vậy, Potter’- Snape nhếch mép, ‘Harry không bao giờ để mi bắt được Snitch trước.’
‘Ha’- James kêu lên đắc thắng, ‘trò chỉ phản đối vế trước mà không phản đối vế sau, vậy nếu tôi thắng, trò nhất định phải hẹn hò với tôi, nếu không tôi sẽ công khai cho toàn trường biết Slytherin các trò chỉ là đồ thất hứa.’
Rồi chẳng đợi Snape nói gì, James sung sướng chạy biến. Snape bắt đầu muốn ếm chính bản thân mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~~
Harry nhận thấy có vẻ trước đây cậu đã tham gia khá nhiều trận đấu Quidditch, bằng chứng là cậu không có cảm giác hồi hộp gì cả, vẫn bình tĩnh ăn uống. Hai giáo sư Malfoy ra dấu chiến thắng cho cậu, Harry cương quyết bỏ qua chỗ của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nhóng mắt tới vị trí của thầy hiệu trưởng, nhận được nụ cười khích lệ thân tình.
‘Chuẩn bị thôi’- Đội trưởng Nott ra lệnh cho toàn đội bóng. Tất cả đứng dậy, ngoại trừ Harry, còn lại đều tái mét mặt, cứng nhắc đi vào phòng thay đồ.
Khoác trên mình bộ quần áo cầu thủ màu xanh và trắng, Harry cùng đồng đội tiến ra sân.
Chiếc đồng hồ bự chảng đã điểm đúng mười một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống nhòm. Mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu. Harry có thể thấy Snape đang ngồi tuốt trên cao bên khán đài của Slytherin. Cậu ngạc nhiên và cảm động hết sức khi Nhà rắn hôm nay đã quăng cái quý tộc trịch thượng bình thường mà cùng hùa vào nhau hò hét cổ vũ. Cái tên Harry được xướng to nhất, không chỉ ở nhà cậu mà còn ở cả ba bên nhà kia nữa.
Sau bài diễn văn cuối cùng của Nott, tất cả ổn định đội hình. Bà Hooch cầm còi trọng tài. Bà đứng giữa sân chờ hai đội tiến ra, một tay bà đã cầm sẵn cây chổi.
Khi tất cả cầu thủ đã đứng chung quanh, bà Hooch nói:
“Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay, thật đẹp.”
Harry liếc qua khóe mắt thấy Đội Trưởng hai nhà đang hằm hè nhau dữ dội lắm. Nhưng đối thủ của cậu chỉ có một. Harry kiên định ngó chằm chằm James. Snape đã đặc biệt nhắc nhở cậu nếu trận này không thắng sẽ bị tuyệt giao và cắt quà Giáng Sinh. Harry không hiểu vì sao cậu bạn thân đột nhiên lại háo thắng như vậy nhưng cậu quyết tâm không thể để hụt quà của Snape.
“Lên chổi”
Harry trèo lên cây Nimbus mà theo lời Abraxas là chính anh đã tặng nó cho cậu cách đây 24 năm. Dù nó đã lỗi thời nhưng Harry không muốn thay. Sau một hồi còi của bà Hooch, mười lăm cây chổi vọt lên không trung càng lúc càng cao. Trận đấu bắt đầu.
“Và bây giờ là Nott, truy thủ của đội tuyển Slytherin. Vâng, anh là một trong số những học sinh cưng của Chúa Tể Hắc Ám, với tốc độ và kỹ thuật chính xác, thân hình cân đối, vạm vỡ rắn chắc…”
“Barty Crouch”
“Dạ xin lỗi giáo sư McGonagall. Còn bây giờ, anh ấy đã vượt lên cao, truyền một đường chính xác cho Regulus Black…ối xui quá, Regulus đã bị mất banh vì anh trai cậu truy cản, Sirius Black, một trong số năm người đàn ông quyến rũ nhứt Hogwarts…”
“Crouch!”
“Dạ, dạ, và Sirius đã vùng lên, banh được chuyền về cho Alice. Mà không, Slytherin đã dành lại được trái Quaffle. Regulus, đẹp trai lãng tử không kém gì ông anh, đã dành được banh và bay vọt đi…cậu đang bay như một con ó…Cậu sắp…chỉ cần qua thêm ba người nữa thôi…Hiện giờ một mình Regulus đã đối diện với Thủ Quân…SLYTHERIN GHI BÀN…”
Học trò Slytherin bùng lên hoan hô trong khi Gryffindor tiu nghỉu rền rĩ phản đối.
Harry tuốt trên cao đang ngó quanh quất tìm trái banh Snitch, tai vẫn căng ra hết sức để bắt từng lời bình luận của Barty Crouch, cho dù gần một nửa là anh ta miêu tả vẻ đẹp của các hotboy.
“Đằng kia, truy thủ Sirius của Gryffindor đang có mặt kịp thời, lặn khéo léo quanh Nott để dành lại banh, có vẻ như trận chiến giữa hai anh chàng tuyệt vời đang rơi vào hồi gay cấn và thực tình tôi không hề muốn bên nào bị thương…dạ, xin lỗi giáo sư…vâng, và anh bị một trái Bludger đâm vô ót, trấn thương rồi Sirius ơi…banh lại về tay Slytherin, không, Gryffindor đã cướp được…một trái Budger nữa xông ra nhưng đã bị Kathy vụt đi, đường của Alice đã rộng mở, lẽ dĩ nhiên…Gryffindor làm bàn”.
Khán đài Slytherin tỏ ra thất vọng ghê gớm, trong khi Gryffindor cuồng nhiệt vô cùng, biểu ngữ nhấp nhoáng trên bầu trời.
James hài lòng ra dấu ‘xịn’ cho Alice rồi lập tức tiếp tục công cuộc tìm kiếm trái banh Snitch, đồng thời không bỏ xót bất kì chuyển động nào của Harry.
Harry lượn vòng qua cột gôn, xoay thêm vài đường đẹp mắt nữa trên bầu trời nhưng vẫn chưa thấy tăm hơi trái banh Snitch đâu cả. Hai trái Bludger vừa vụt qua chỗ cậu nhưng Harry chỉ lười biếng nhếch chổi tránh đi. Tiếng rì rầm nổi lên khi đám đông ngó thấy Sirius ra dấu cho James vừa thấy tăm hơi của trái banh Snitch vụt qua. Harry lập tức quành chổi, lao về phía James đang bay vọt đuổi theo. Tất cả Truy thủ dường như quên phéng mất nhiệm vụ của mình, cứ ngẩn ra, lửng lơ bất động giữa không trung.
James đang có lợi thế hơn Harry, trái banh Snitch đang bay hết sức nhanh trước mặt cậu. James tăng tốc, cậu đã gần lắm, gần lắm rồi. Vậy mà đột nhiên, trái banh Snitch, khéo léo linh hoạt như một con chim ruồi bỗng sững lại rồi đổi ý bay hướng lên trên. James khựng lại, mất đà suýt bị hất văng ra khỏi chổi. Cả hai Tầm thủ vụt lên cao ngất, trước sự nín thở hồi hộp của các cổ động viên và cả đồng đội.
“Ối!”- Một tấn thủ nhà Gryffindor kêu lên, nhân lúc không để ý, một trái Bludger đã lén tấn công cậu. Cậu bực mình quăng chày cho nó một cú thật mạnh, chẳng may mạnh quá mức cần thiết, trái Bludger bay xuyên qua vị trí các cầu thủ, hướng thẳng về khán đài, tấn công vào khán giả.
“Không”- James và Harry cùng la lên, trái Bludger kia đang hướng thẳng phía Snape. Cả hai vươn tay cố túm lấy trái Snitch trước mặt rồi vụt ngược trở lại khán đài. Cổ động viên nhà Slytherin quá bất ngờ không kịp tránh hay ngăn cản trái Buldger, ngây ra nhìn. Hai tầm thủ nhanh nhẹn phóng tới nhưng James đã nhanh hơn Harry một bước, nhảy lên buông tay túm lấy Snape nằm ụp xuống. Trái Bludger trước khi bị khuất phục hoàn toàn đã kịp hoàn thành mục đích tấn công một đối tượng nào đó của nó. James đã bị thương, có lẽ là gãy tay. Tuy nhiên, cánh tay không gãy của cậu đã mạnh mẽ vòng qua eo của cậu học sinh mắt đen vẫn đang bất động.
Harry nhíu mày, giơ trái Snitch trong tay mình lên. Trận đấu kết thúc, Harry thắng James trong giây phút tranh đoạt ban nãy nhưng lại không thể thắng James trong việc bảo vệ Snape.
James đau ứa nước mắt muốn ngất xỉu, nhưng lại hoàn toàn thỏa mãn khi mùi hương thảo dược bay ra cuốn lấy cậu. Cuối cùng cậu cũng được chạm vào Snape một lần.

Danh sách chương:

Source: https://expgg.vn
Category: Thông tin

Total
0
Shares
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Previous Post

Mối quan hệ thời trai trẻ của Voldemort

Next Post

Tóm tắt mối quan hệ giữa hội phượng hoàng và Voldemort

Related Posts

Unreal Engine

trò chơi engine developed by Epic Games Unreal Engine is a game engine developed by Epic Games, first…
Read More