Chap 1.2: Cuộc sống sau hoàng hôn

                                    
                                              
                          Tôi ngước mặt, khẽ cười .
                          

   Đôi khi tôi vẫn không hiểu, hoặc luôn luôn vẫn không hiểu, hà chăng những chuyện tôi đã làm, là một sai lầm lớn nhất cuộc đời?

Tôi rời khỏi vị trí, bí mật về lại chiếc ghế bắt đầu em ngồi . Đặt mình vào em, tôi muốn cảm nhận. Lá mùa thu rơi ngoài kia, liệu có đẹp chăng ? Chiếc lá vàng lưỡng lự trong gió, rồi đáp xuống mặt đất lạnh lẽo . Em nói đúng, tôi nghĩ chúng đẹp thật. Chí ít trong mắt tôi giờ đây . Tôi đứng dậy, bước lại gần chiếc lá vừa rơi kia . Màu vàng úa nay đã héo tàn. Sức sống của chiếc lá cũng không còn bao lâu nữa. Trước mặt nó, chỉ đang chờ chực cái chết bủa vây . Tôi khẩy cười, dùng tay bóp vụn chiếc lá . Một đóa hoa như em. Tại sao lại thích thứ xấu xí như vầy ? ! " Anh đi ra ngoài đây. " Đúng như mong đợi. Em gái nhỏ của tôi, không một tiếng đáp . Chỉnh trang y phục. Tôi phủi tay. Ba ngày rồi, nếu không kiếm tiền, em gái tôi sẽ chết đói . Làm gì thì làm. Con người cần ăn và uống. Em gái tôi cũng thế . Dù nó hơi khác thường. Nhưng nhu yếu yếu phẩm, tiệt nhiên vẫn cần .

___

Trời trở mình. Bước chân dần trở nên nặng trĩu . Làm sao để kiếm ra tiền. Đó là một câu hỏi khó . Tôi thở dài, dựa vào góc tường, sau cột điện . Cách nhanh nhất : giết người cướp của. Nhưng tôi không muốn bị bắt, lỡ may bị công an áp giải được, thể nào em tôi cũng liên lụy . Tôi không ân hận nếu cái mạng rẻ bèo này bị cướp mất. Tuy nhiên, em gái tôi, tôi sẽ thủ tiêu những người dám động vào sinh mệnh quý giá của nó . Vậy chỉ còn cách duy nhất : tôi phải xin việc . Không sách vở tùy thân, cũng chỉ hoàn toàn có thể làm lao động đại trà phổ thông thông thường. Thôi thì vẫn đủ sống qua ngày . Bản thân là anh trai, chưa khi nào tôi muốn em mình phải tằn tiện từng chút một. Nếu nhịn đói để cho em gái một bữa ăn ngon, tôi cũng làm . Nhìn hai bàn tay trắng, tôi thở dài .

   Mặt trời hạ rồi. Tôi nên dạo vòng quanh để kiếm chút vận vậy.

Vả lại em gái giận mất rồi. Có nói gì cũng không được. Tôi không muốn gây thêm phiền hà cho nó . Rảo bước quanh nơi đây . Nỗi sầu muộn xen lẫn sự tuyệt vọng . Dù là lao động đại trà phổ thông, bạn cũng cần có sách vở tùy thân. Nhưng kẻ trốn chạy như tôi, điều đó thật khó biết mấy . Vẫn nuôi chút kỳ vọng nhỏ nhoi, tôi cố kiếm lần nữa. Và rồi tuyệt vọng chồng lấp tuyệt vọng. Tôi nên bỏ cuộc thì hơn . Nhưng bỏ cuộc đồng nghĩa tương quan với việc chúng tôi sẽ chết đói, tệ hơn là em tôi sẽ chết đói. Tôi không muốn . Rồi tự khi nào, tâm lý làm mờ đôi mắt. Tôi bước chân vào khu ổ chuột, một nơi tôi chẳng thú vị gì, thậm chí còn còn cấm em gái mình bén mảng đến đây. Vậy mà giờ, tôi đang đứng giữa cái " bãi rác " này . " Anh trai, anh thích em chứ ? Một nháy nhé ? " Tôi dõi theo khói thuốc phả ra từ cô gái đang ôm lấy vai mình . Mà không, không phải là cô gái, đúng hơn là một bà già . Bà ta, thân hình điệu đàng, giọng nói mê hoặc. Nhưng chẳng là gì với tôi. Bản chất không thích, muôn đời chẳng ưa. Người tôi thực sự yêu nhất, vẫn chỉ là em gái mình . " Thôi nào, sao anh nhát thế ? Hay là ... " " Xin lỗi. Tôi không có hứng thú với con gái. " " Vậy à ... Anh cũng bạo gớm. Vậy em dẫn anh đến chỗ này nhé. Có cả trai cho anh đấy. " " Cảm ơn. Nhưng tôi cũng không hứng thú gì. " " Tiếc vậy. Vậy anh thích người thế nào ? " " Việc tôi thích ai thì kệ tôi. Và đừng quẩn quanh tôi nữa. Tôi không có đồng nào đâu. Cô làm ơn biến dùm tôi. " " Chà chà ... " Thái độ bà ta đổi khác trọn vẹn. Không còn ngọt ngào như bắt đầu nữa, mà là thái độ kiêu kì và hách dịch hơn . " Không có tiền thì vào đây làm gì hả nhóc ? " " Tôi chỉ đi ngang qua. " " Hửm ? ! Mày giỡn mặt với tao à ? " Tôi chán nản nhìn bà ta .

   "Không. Dù sao tôi cũng xin lỗi. Tôi có việc bận, phải đi trước."

" Mày ... " Tất nhiên, tôi không ngu thế. Ở lại và bị bắt, chẳng vui gì. Nhất là ở khu phức tạp ấy, tôi cũng chưa muốn chết . Dù bản thân chưa khi nào và cũng không khi nào muốn đụng chạm những thứ dơ bẩn ở khu ổ chuột. Nhưng biết về nó, vẫn hoàn toàn có thể hiểu đại khái. Hoặc chí ít là tôi nghĩ thế. Nếu như việc làm của tôi, không tương quan đến nó. Và tôi đã từng nghĩ vậy .

Source: https://expgg.vn
Category: Thông tin

Total
0
Shares
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Previous Post

Google Classroom là gì? Giải pháp dạy học online năm 2021

Next Post

Tác giả bài thơ “Mẹ vắng nhà ngày bão” qua đời

Related Posts