Viết thư UPU lần thứ 48 về người hùng của em – Những bài mẫu hay nhất

Viết UPU lần thứ 48 về người hùng của em – Những bài mẫu hay nhất

Cuộc thi viết UPU là cuộc thi viết được tổ chức triển khai thường niên dành cho những em học viên lứa tuổi từ 15 trở xuống. Năm nay cuộc thi UPU lần thứ 48 có đề là : “ Hãy viết một bức thư về người hùng của em ” ( Write a letter about your hero ). Nhiều nhận xét cho thấy đề tài của cuộc thi UPU năm nay sẽ khơi gợi được tư duy cũng như sự phát minh sáng tạo hay cảm hứng cho thí sinh .

1. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là người mẹ nhiễm HIV

Gửi người hùng của con !

Khi đặt bút viết lá thư này, con tự hỏi người hùng trong con là ai, và con chỉ có duy nhất một câu trả lời chính là mẹ.

Mẹ, người phụ nữ tần tảo nuôi dưỡng con suốt 14 năm qua. Mẹ là người phụ nữ nhiễm HIV, kể từ ngày con sinh sinh ra cũng là ngày mà cả thành phố toàn bộ mọi người đều tránh xa hai mẹ con mình .
Trong mắt con chỉ có mẹ, bố là một ai đó vô cùng lạ lẫm. Con chỉ được nghe về bố từ bà ngoại. Bà kể, mẹ yêu bố nhưng vì thực trạng mái ấm gia đình quá độc lạ nên hai người không hề đến được với nhau một cách danh chính ngôn thuận .
Mẹ và bố vẫn yêu nhau cho tới khi bố biết mình bị nhiễm HIV. Dù giấu giếm nhưng mọi người xung quanh biết bố đã mắc phải căn bệnh thế kỉ ấy. Cái án bệnh HIV lại lan sang mẹ. Bà nói, những tháng ngày mẹ mang thai, cả xã tránh xa mẹ. Mẹ lên tận Bệnh viện tỉnh cách nhà 40 km để sinh ra con .
Con sinh ra, cả xóm làng xa lánh, ông bà nội nhất quyết không tiếp đón mẹ con mình. Bà ngoại còn nói chẳng ai bế con vì họ sợ lây nhiễm HIV. Đến năm con 3 tuổi, mẹ và bà mừng rơn vì con được thông tin không nhiễm HIV nhưng xóm làng có ai hiểu .
Rồi bố không may gặp tai nạn thương tâm và qua đời. Bà cũng nói, khi còn sống bố là người có nghĩa vụ và trách nhiệm, khi biết mẹ mang thai bố chuyển đến ở cùng hai mẹ con để tiện chăm nom. Bố mất đi hai mẹ con mất đi chỗ dựa .
Con biết mẹ đã phải khổ cực thế nào để kiếm tiền nuôi con. Mẹ đã phải lăn lộn khắp nơi đi xin việc để hoàn toàn có thể lo cho con một đời sống no đủ. Đã có lúc mẹ ngồi ở một góc tối và khóc 1 mình vì không hề tìm được việc làm tử tế do mọi người kì thị do nhiễm HIV .
Con nhớ ngày con vào lớp 1, đến trường bè bạn xa lánh, cha mẹ của những bạn trong lớp cũng cấm con mình chơi cùng con. Thậm chí, bạn cùng bàn còn gọi con là con nhà Ết. Tuy ở tuổi đó con chưa hiểu Ết là gì nhưng con ghét cay ghét đắng mẹ ạ. Con không nói cho mẹ biết nhưng con đã đem chuyện đó kể lại cho bà ngoại nghe .
Sau này, mẹ đi làm tại một tổ chức triển khai tuyên truyền phòng chống HIV ở TP. Hải Phòng. Từ đó hai mẹ con mình phải xa nhau. Con còn nhớ mỗi lần về thăm mẹ đều mang cho con đồ ăn ngon, quần áo đẹp và luôn động viên con phải cố gắng nỗ lực hơn trong đời sống .
Để tiện chăm nom và có điều kiện kèm theo học tập tốt hơn, mẹ đã đưa con ra thành phố để ở cùng. Mẹ đi khắp nơi tuyên truyền và san sẻ với những người đang mắc phải căn bệnh HIV giống như mình. Con nhớ có lần mẹ vừa về tới nhà đã ôm chặt lấy con và khóc khi hôm đó mẹ cùng những cô chú trong hội lúc đi hoạt động bị đuổi đánh thậm tệ. Nhìn chân tay mẹ bầm tím con rất xót xa, lúc ấy mẹ nói dù có khó khăn vất vả thế nào nhưng nghĩ đến con, vì con nên mẹ đã cố gắng nỗ lực vượt qua tổng thể .
Khi con lớn hơn, mẹ khởi đầu kể nhiều cho con về bố, cả căn bệnh mà cả hai người đều mắc phải. Mẹ nói với con bệnh không đáng sợ và con đừng ngại khi bị mọi người xa lánh. Hãy tự lập và phải vươn lên để thắng lợi bản thân, thắng lợi đời sống khắc nghiệt này .
Con vẫn còn nhớ như in hồi con vì đánh nhau với bạn mà mẹ phải chịu thay đòn roi từ mẹ của bạn kia. Con cũng mãi nhớ những đêm mẹ phải làm thêm tới 2 – 3 giờ sáng để có thu nhập lo cho đời sống của cả nhà, khi thì gấp phong bì, lúc thì đính hạt cườm hay thêu tay .
Cuộc sống của mẹ khó khăn vất vả, mẹ phải làm hết mọi việc như người đàn ông. Khi ấy con bỗng ước mình hoàn toàn có thể giúp sức mẹ và ước gì bố còn sống. Dù mang căn bệnh thế kỷ nhưng chí ít còn có ông ở bên đỡ đần và cùng mẹ trải qua quãng thời hạn khó khăn vất vả. Đôi khi con cũng thầm nghĩ nếu mình mang căn bệnh giống mẹ thì cả hai mẹ con sẽ cùng nhau đi trên con đường dài hơn .
Năm ngoái, mẹ bị suy giảm miễn dịch rồi qua đời. Sau 18 năm mắc HIV mẹ đã rời xa con, rời xa bà ngoại để đến một quốc tế mà con nghĩ sẽ yên bình và hết thị phi. Bà ngoại khóc nhiều lắm mẹ ạ, bà nói mẹ sống 18 năm với HIV là một điều suôn sẻ, ngày bà biết mẹ mắc căn bệnh này bà tưởng đã mất con. Nhiều khi bà đã mua chai thuốc sâu về bảo mẹ cùng chết nhưng nhờ nghị lực và sự kiên cường mẹ đã xin bà can đảm và mạnh mẽ lên để chống lại xa lánh, dị nghị của xã hội .
Mẹ con là thế từ khi mang bệnh, đẻ ra con rồi đến khi qua đời bà luôn là người anh hùng. Chưa một lần mẹ bỏ cuộc, bỏ lỡ dư luận mẹ vẫn nuôi con và chăm nom bà. Khi mẹ đi xa, đời sống của con chỉ còn bà ngoại nhưng hai bà cháu vẫn kể về những câu truyện mà mẹ đã làm đó là tuyên truyền về phòng chống HIV cho hội đồng. Hai bà cháu tự hào về mẹ lắm. Người anh hùng trong con là mẹ .
Còn những bạn, những người hùng trong những bạn là ai và con chắc chắc không ít người tự viết về cha, mẹ, ông, bà mình .
Thân mến !

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là người mẹ nhiễm HIV

2. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là thầy giáo chủ nhiệm

Thành phố Hồ Chí Minh năm 2018 .
Chào những bạn !
Có thể nói, trong đời sống của mỗi tất cả chúng ta, ai cũng có một người hùng cho riêng mình. Một người với năng lượng đặc biệt quan trọng, với tấm lòng tốt, hào hiệp, là hình mẫu lý tưởng để tất cả chúng ta vươn tới. Và đó cũng hoàn toàn có thể là người luôn chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ và trợ giúp tất cả chúng ta bất kể khi nào. Bởi người hùng thì luôn bênh vực kẻ yếu và đấu tranh vì chính nghĩa .
Tôi đã tâm lý về yếu tố này rất lâu. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của năm bạn bè siêu nhân hay người anh hùng Batman, người Nhện Spider-Man mà tuổi thơ tất cả chúng ta ai cũng biết đến, và mê hồn kĩ năng của họ, kính trọng phẩm chất dũng mãnh, lòng yêu thương con người …
Tuy nhiên, để viết về một người hùng của riêng tôi, kể cho những bạn nghe về người đó thật rành mạch, cụ thể, thì tôi chọn để viết về thầy giáo chủ nhiệm của mình, một người hùng hiện hữu trong đời thực, bên tôi mỗi ngày, đem đến cho tôi và những bạn tôi thật nhiều niềm vui và sự bình an .
Thầy tôi năm nay khoảng chừng ngoài 30 tuổi. Thầy có một dáng người thật khỏe mạnh, cân đối, với đôi tay rắn chắc và đôi chân dài. Tôi nghe những anh chị lớp trên kể rằng thầy rất giỏi những môn thể thao, và từng đạt giải khi tranh tài môn điền kinh. Mỗi khi ngắm nhìn thầy đi trên sân trường, tôi rất thán phục những bước chân nhanh gọn, quả quyết của thầy. Khi thầy đứng trên bục giảng và dạy cho chúng tôi những bài học kinh nghiệm mới, thì thầy quả thật là một người hùng về tri thức. Những bài lịch sử vẻ vang khô khan trở nên sôi động quái đản qua cách dạy mê hoặc của thầy. Thầy thường nói về chúng qua những câu truyện lịch sử vẻ vang mê hoặc. Chẳng hạn như dạy về danh tướng Trần Hưng Đạo, thì thầy kể về những câu nói nổi tiếng của ông : ” Bệ hạ chém đầu thần rồi hãy hàng “, hay ” Năm nay đánh giặc nhàn “. Dạy bài học kinh nghiệm về vị minh quân Lê Thánh Tông, thầy lại kể về những độc chiêu trị quan tham của ngài. Tóm lại, những điều thầy dạy dỗ chúng tôi cứ đi sâu vào trí óc thật tự nhiên, và còn đem đến cho chúng tôi muôn ngàn triết lý thâm thúy và mê hoặc. Đến nỗi chúng tôi mong đợi đến giờ học của thầy như mong đợi một giờ đi dạo, vui chơi vậy. Người hùng thầy giáo của chúng tôi thật đáng khâm phục, phải không những bạn ? Và chúng tôi thật như mong muốn khi được là học viên của thầy .
Thầy tôi còn là người hùng luôn bảo vệ chúng tôi. Thầy thường dạy chúng tôi cách tuân thủ luật lệ giao thông vận tải khi vận động và di chuyển ngoài đường, khi qua đường thì phải đi đúng chỗ có vạch vôi trắng, và quan tâm tuân thủ tín hiệu lệnh đèn giao thông vận tải, hay sự tinh chỉnh và điều khiển của những chú công an. Đặc biệt, khi tan học, nhiều bạn phải đi qua con đường Trường Chinh đầy xe cộ, thì thầy nhanh gọn bước ra, cùng với một thầy khác, thổi còi xin phép, rôi giăng dây để chúng tôi bảo đảm an toàn bước qua đường. Thầy đứng bên này quan sát rất kỹ, có bạn vấp té, thì thầy bước tới ngay, nâng dậy rồi dẫn qua bên này đường. Thầy tỉ mỉ chăm chút như vậy, khiến tổng thể chúng tôi đều biết ơn và yêu quý thầy .
Có một lần, tôi đi học sớm. Khi đến gần công trường thi công, thì có một người đàn ông lớn tuổi, hình dáng bặm trợn, chặn tôi lại rồi nói : ” Mày nộp hết tiền ra cho tao. Nếu không, đừng trách tao … “. Quá sợ hãi, tôi nhìn xung quanh cầu cứu, nhưng sáng sớm, rất vắng người. Tôi chẳng biết làm thế nào, đành run rẩy mở cặp, lấy số tiền tiêu vặt mà ba mẹ cho và tôi để dành được, định đưa cho ông ta. Thì tôi nghe giọng của thầy vang lên ở sau sống lưng : ” Có việc gì thế ? Anh cần gì ? “. Quay lại, nhìn thấy thầy chủ nhiệm, tôi mừng phát khóc. Người đàn ông kia lúng túng rồi gằn giọng bảo thầy : ” Có việc gì thì tương quan gì đến mày. Biến đi, không thì đừng trách “. Thầy tôi đanh mặt lại, và cương quyết bảo ông ta : ” Đây là học viên của tôi. Nếu ông còn giở trò trấn lột, tôi sẽ báo công an, không để ông yên đâu “. Tay thầy kéo tôi về phía mình, ôm lấy tôi một cách ấm cúng và vững chãi. Người đàn ông thấy thế bèn lầm bầm gì đó trong miệng và quay sống lưng bỏ đi. Lúc đó tôi mới òa khóc và nói với thầy là tôi rất sợ. Thầy dẫn tôi vào trong trường, rút khăn tay lau nước mắt cho tôi, rồi trầm ngâm, thầy nói : ” Không thể để những em phải chịu sự mất bảo đảm an toàn như thế này nữa. Em yên tâm, thầy sẽ nghĩ ra cách “. Sau đó mấy ngày, tôi thấy cứ sáng sớm, thầy tôi và những thầy giáo trẻ khác đã thay nhau trực ở trước cổng trường, khi ba mẹ đưa chúng tôi đến, những thầy đón và dẫn ngay vào trong sân. Người đàn ông hung tàn cũng không còn thấy bóng hình đâu nữa. Tôi thầm biết ơn thầy tôi, nhưng chẳng biết bày tỏ thế nào, chỉ đành cố gắng nỗ lực ngoan hơn, học chăm hơn cho thầy sung sướng .
Người thầy giáo, người hùng của chúng tôi đó không phải chỉ tốt với chúng tôi. Tôi đã từng nhìn thấy thầy mang túi xách nặng và đưa một cụ già sang đường. Hôm trời mưa to, đường Trường Chinh ngập lấp xấp, thầy chạy ra, dẫn xe cho một cô mang thai bị tắt máy khi đi qua quãng ngập. Các bạn còn truyền tai nhau, bảo rằng, chủ nhật, thầy thường hay đi làm công tác làm việc xã hội, như đến trại trẻ mồ côi thăm những em nhỏ, hay cùng Chi đoàn giáo viên đi vớt rác trên kênh Nhiêu Lộc … Chính cho nên vì thế, chúng tôi bảo nhau phải noi theo gương thầy, biết làm việc tốt khi có dịp, và đặc biệt quan trọng phải giữ gìn vệ sinh thiên nhiên và môi trường, không xả rác bừa bãi, giữ cho thành phố thân yêu được xanh – sạch – đẹp …
Mỗi ngày đến lớp, tôi đều được gặp người hùng của mình, được nghe thấy giọng nói trầm ấm và can đảm và mạnh mẽ của thầy khi giảng bài, và khi dạy chúng tôi những điều hay lẽ phải. Nghĩ đến thầy, tôi luôn thấy một niềm tin thâm thúy và một sự động viên mãnh liệt để tôi nỗ lực phấn đấu, trở thành một người như thấy tôi : vừa giỏi giang, vừa nhân hậu, một người hùng giữa đời thường của tất cả chúng ta .
Thân chào những bạn ! Chúc những bạn luôn có những người hùng như vậy trong đời sống của mình !

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là thầy giáo chủ nhiệm

3. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là Người Nhện

Chào những bạn, thời điểm ngày hôm nay mình sẽ viết cho những bạn một lá thư ra mắt về một người hùng trong lòng mình đó là nhân vật Người Nhện .
Các bạn ạ, tất cả chúng ta ai cũng đã từng một lần phải lòng chàng trai siêu anh hùng người nhện. Và giống như bao người khác mình ước mình hoàn toàn có thể có được sức mạnh như người nhện. Ở người nhện, bất kỳ ai cũng biết anh có một thứ giác quan vô cùng quan trong mà người ta gọi là giác quan nhện. Đó là một năng lực đặc biệt quan trọng là linh cảm trước những mối nguy khốn giật mình, với một cảm xúc nhói đau sau gáy, liên hệ mật thiết với năng lực phản xạ cực tốt, anh thuận tiện tránh né mọi mối nguy khốn một cách tự động hóa, trừ khi anh muốn làm ngược lại .
Nguồn gốc của năng lực đặc biệt quan trọng này còn chưa rõ. Nó cảnh báo nhắc nhở cho anh mọi mối nguy hại rình rập, từ những chiếc két sắt đang rơi, viên đạn bắn và những cú đấm của đối phương. Tuy không hề phân biệt rõ mối nguy hại sắp tới là gì, nhưng Người Nhện nhận thức được nó nguy khốn đến chừng nào, và giúp anh dò tìm những kẻ địch đang ẩn nấp hay những vũ khí nguy khốn. Trong những trường hợp khẩn cấp, hay bị tiến công giật mình, sự báo động cũng rất kinh hoàng. Với một khoảng cách đủ xa, Người Nhện hoàn toàn có thể né được cả đạn bắn. Kể cả khi đang ngủ hay bị ngất, anh hoàn toàn có thể tránh mặt nguy hại như một phản xạ rất tự nhiên. Linh tính cũng mách bảo anh thận trọng với những chiếc máy ảnh, camera khi thay bộ phục trang Người Nhện .
Người nhện cũng là một anh hùng siêu sức mạnh khi anh dư sức nâng, ném một chiếc xe tải loại nhỏ thuận tiện như với một món đồ chơi. Sức mạnh này của anh thậm chí còn đã được chính Stan Lee, tác giả trong những tác phẩm truyện tranh của Marvel, công nhận là nếu anh không tự hạn chế bản thân để không gây rắc rối thì chỉ thua Hulk và Thor về độ cơ bắp. Anh chỉ dùng siêu năng lượng cua mình đối phó với những đối thủ cạnh tranh nguy hại, không một người thông thường nào hoàn toàn có thể địch lại anh, một cái gõ nhẹ vào đầu hoàn toàn có thể khiến người thường phải ngất xỉu. Trong Cuộc xâm lược bí mật, Người Nhện hạ knock-out một con khủng long thời tiền sử bạo chúa Tyrannosaurus Rex chỉ với một cú đấm. Người Nhện chỉ cần nhún chân một cái là bay qua một tòa nhà vài tầng, khi tránh một chiếc xe lao tới, anh đã nhảy cao tới 30 feet ( 9,1 m ) theo phương thẳng đứng ! Cũng cần chú ý quan tâm rằng những sức mạnh của Người Nhện đã tăng tiến đáng kể từ so với lúc mới có sức mạnh .
Người Nhện hoàn toàn có thể bắt kịp một chiếc xe ôtô đang tăng ga, nhưng dù sao, anh vẫn thích đi lại bằng tơ nhện hơn .
Người Nhện có sự nhanh gọn, cân đối, phối hợp uyển chuyển tiêu biểu vượt trội so với người thường. Các thớ cơ và dây chằng của anh dẻo dai gấp hai lần người thường, và còn mạnh gấp nhiều lần. Anh còn có năng lực nhào lộn như một nghệ sĩ thực thụ, trình diễn được toàn bộ những động tác khó nhất : lật, xoay, đu dây .. Anh hoàn toàn có thể phá bất kỳ kỷ lục Olympic môn Thể dục dụng cụ nào nếu muốn .
Đặc biệt, mình luôn coi anh ấy là người hùng bởi Người Nhện có một ý chí kiên trì về Công lý, trọn vẹn không vẩn đục một chút ít tà niệm hay sự cám dỗ. Nhiều năm liền, anh vật lộn xoay xở để cân đối giữa đời sống thực và thiên chức anh hùng của mình. Anh đã vượt mặt được những kẻ mạnh hơn cả anh bằng sức mạnh của ý chí. Điều này biểu lộ rõ khi anh hoàn toàn có thể giành lại được tự chủ khi bị Doctor Octopus thao túng bằng nanobots .
Và anh ấy cũng làm siêu lòng chúng mình đó là Người Nhện có thành tích học tập, điều tra và nghiên cứu rất tốt, anh rất đam mê khoa học, về mọi nghành nghề dịch vụ, đặc biệt quan trọng là sản xuất ý tưởng. Anh được ghi nhận vừa là một nhà Hóa học vừa là một nhà Vật lý học .
Người Nhện luôn vượt mặt hàng loạt kẻ xấu như Tinkerer ; thợ săn Kraven – kẻ muốn đi săn Người Nhện ; Sandman – tên tội phạm có năng lực biến thành cát ; Dr. Doom ( Tiến sĩ tiêu diệt ) ; Lizard – một nhà khoa học năng lực biến thành một loài bò sát khổng lồ ; Living Brain – một cỗ máy hóa điên ; Electro – một thợ điện sau một tai nạn đáng tiếc đã trở thành một nguồn điện sống ; tên trùm tội phạm Big Man và nhóm Enforcers, Mysterio – một kẻ gây ảo giác khiến Người Nhện bị coi là tội phạm ; Green Goblin ( Yêu tinh xanh ) – một tên tội phạm điên cuồng muốn thống trị quốc tế ngầm ; và cả quân địch đáng sợ nhất từ trước tới nay : Dr. Octopus ( Tiến sĩ bạch tuộc ) một nhà khoa học có thêm 4 cánh tay thép gắn sau sống lưng … Một vài tên trong số tội phạm nêu trên đã lập ra nhóm Sinister Six, hoạt động giải trí dưới sự chỉ huy của chính Octavius .
Chào những bạn !

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là Người Nhện

4. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là Harry Potter

Cháo những bạn !
Hôm nay tôi viết bức thư về người hùng của tôi người ấy không ai khác chính là người hùng Harry Potter. Chắc hẳn những bạn ai cũng từng ” trớ trêu ” về chàng phù thủy này và với mình Harry thực sự trở thành một người hùng mà mình yêu dấu .
Mình san sẻ cho những bạn nguyên do vì sao Harry lại trở thành người hùng của mình và vì sao mình lại thích nhân vật này như vậy .
Harry là một người cực kỳ dũng mãnh, trung thành với chủ, và vị tha. Cậu không thích bị coi là TT của sự quan tâm và bực tức với những người tận dụng sự nổi tiếng ấy vì mục tiêu cá thể. Cậu mưu trí, có trực giác nhanh gọn, có năng lực làm chủ tâm lý tốt, đưa ra quyết định hành động đúng đắn, hài hòa và hợp lý trong những lúc quyết định hành động, những trường hợp khó khăn vất vả. Nhìn chung cậu hoàn toàn có thể duy trì thực trạng nhận thức và tuyệt đối đề phòng với bên ngoài trong mọi trường hợp nguy khốn .
Harry cũng cho mình thấy năng lực kiềm chế nóng giận, không mất đi sự bình tĩnh và bộc lộ sự tiêu biểu vượt trội về pháp thuật trong những lúc khủng hoảng cục bộ nhất. Cậu đã nhiều lần nhắc mọi người rằng một khi đã quyết định hành động thì cậu sẽ tự nguyện nhất quyết làm đến cùng, mặc cho đó đã được dự trù trước là rất liều lĩnh. Ngay cả trong tính cách chỉ huy cũng đã biểu lộ điều đó : kiên trì, bền chắc, không khi nào nao núng .
Cậu hoàn toàn có thể tự ra quyết định hành động và tự tin về việc đó, mặc dầu hoàn toàn có thể đó là một sai lầm đáng tiếc : khởi đầu từ phần bốn, 1 số ít người cho rằng việc cậu tự bỏ phiếu giải quán quân cho mình là một hành vi ” tự làm anh hùng “. Rồi đến phần năm, vì quyết định hành động sai lầm đáng tiếc mà cậu bị bọn Tử thần Thực tử tận dụng để lấy quả cầu tiên tri, gây ra một trận chiến quyết liệt .
Trong phần bảy, cậu bị phát hiện khi chạy trốn cũng vì đòn phép có hiệu suất cao nhưng lại đặc trưng cho cậu ( Đòn phép Giải giới, Expelliarmus Spell ) được tung ra khi chiến đấu. Hành động liều lĩnh đó đã tàn phá hàng loạt kế hoạch. Có thể đó không phải lỗi của cậu và tính quyết định hành động cương quyết không phải điểm yếu nhưng bọn xấu đã biết tận dụng điểm mạnh đó biến nó trở thành điểm yếu .
Trong 1 số ít trường hợp, Harry hoàn toàn có thể trở nên vô cùng đáng sợ so với những người như Gilderoy Lockhart, Mundungus Fletcher, Hermione Granger và Ron Weasley. Cậu hoàn toàn có thể trở nên cực kỳ đáng sợ khi bị đẩy đến đỉnh điểm của sự tức giận hoặc sự phiền phức. Khi ở trong một tâm trạng xấu và khi tranh cãi, thậm chí còn người bạn thân nhất của Harry cũng phải cẩn trọng với cậu, thường vấn đáp giọng nói khó chịu của cậu một cách bình tĩnh và xoa dịu. Người duy nhất không tỏ ra sợ hãi khi cậu tức giận ( trừ giáo viên và 1 số ít nhân vật có quyền khác trong truyện ) là Ginny Weasley .
Một trong những sức mạnh lớn nhất của Harry Potter là tình yêu thương so với mọi người mặc cho những khó khăn vất vả và thử thách. Cậu có năng lực chỉ huy vốn có cùng với năng lực bình ổn và giảng dạy cho những bạn học
Cái mình thích ở Harry đó là bài học kinh nghiệm về tình yêu thương của những người thân trong gia đình trong mái ấm gia đình dành cho nhau, tình yêu ấy luôn sống sót trong trái tim, trong tâm hồn và cả trong máu thịt của mỗi người. Đó cũng hoàn toàn có thể là bài học kinh nghiệm về tình bạn tri kỉ, tuy đôi lúc hiểu nhầm nhau nhưng trong gian khó thì luôn gắn bó và đoàn kết, cùng nhau vượt qua bao gian truân .
Là bài học kinh nghiệm về cách nhìn người, nhiều lúc họ trông giống kẻ ác, thích bắt nạt, hãm hại người khác nhưng biết đâu chừng phía sau vẻ gian ác ấy, sâu thẳm trong tâm hồn họ là một trái tim lương thiện và biết yêu thương …
Xin chào

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là Harry Potter

5. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là Võ Tòng

Chào những bạn !
Hôm này ngày 1/11/2018
Mình viết lá thư này để kể cho những bạn về một người anh hùng trong lòng mình .
Mình rất thích những phim cổ trang của Trung Quốc. Có lẽ do bố mình hay xem nên mình cũng xem cùng với bố. Các nhân vật anh hùng trong phim mà mình thấy thích nhất đó là nhân vật Võ Tòng trong phim truyền hình Thủy Hử .
Nếu ai đã từng xem phim Thuỷ Hử hẳn không thể nào quên được hình ảnh người anh hùng Võ Tòng trung nghĩa, khí tiết. Và với mình cũng thế. Nhân vật Võ Tòng trở thành người hùng trong lòng mình từ nghị lực vươn lên, trọng tình trọng nghĩa, dám hi sinh vì tổng thể .
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Võ Tòng được anh trai là Võ Đại Lang nuôi dưỡng. Tình cảm của đồng đội họ đã không ít lần lấy đi nước mắt của mình bởi tình huynh đệ vô bờ bến. Mình luôn ngưỡng mộ tình cảm bạn bè của họ để thấy rằng tình cảm mái ấm gia đình quý như thế nào .
Về cá thể của Võ Tòng, từ nhỏ đã chịu biết bao tủi nhục nhưng ông một lòng muốn trở thành bậc đàn ông can đảm và mạnh mẽ, thề sẽ vượt mặt tổng thể những kẻ nào cậy mạnh hiếp yếu .
Võ Tòng vốn là người hiếu lễ, học được tuyệt kỹ nghề văn võ, muốn báo đáp vương quốc. Tuy Võ Tòng không phải là nho sinh, nhưng tính cách trung hậu, so với huynh trưởng, với Tống Giang, với vợ chồng Tôn Nhị Nương, so với bè bạn xung quanh đều trung nghĩa vẹn toàn. Chỉ cần người nào tốt với mình, thì ông đều dốc sức báo đáp. Ví dụ ở phủ Trương Đô Giám, cũng có nhớ thương Ngọc Lan .
Cuộc đời Võ Tòng gian nan, từ nhỏ đã long đong lận đận, phần nhiều chẳng khi nào được bình yên hưởng vui thú của kiếp người. Đời ông là chuỗi dài bất tận của nỗi đơn độc, đối lập với độc ác, lao vào vào tử địa, chỉ biết duy nhất lấy rượu bầu bạn, giải sầu .
Gian nguy, độc ác, kiếp nạn trùng trùng không khuất phục được người anh hùng đánh hổ. Trái lại, đã hun đúc ra người anh hùng trung hậu với bề trên, hiếu lễ với huynh trưởng, lao vào vì nghĩa, chuẩn bị sẵn sàng vào sinh ra tử vì bè bạn, đó chính là khí phách anh hùng .
Trong phim, khi Tống Giang quy thuận triều đình, Võ Tòng dù không muốn nhưng vẫn theo đi đánh dẹp Phương Lạp. Võ Tòng cùng với Lỗ Trí Thâm đã cùng nhau sau này sẽ quy ẩn. Trong trận đánh tại Mục Châu, Võ Tòng bị Phương Lạp đâm giáo một cánh tay vào cột. Tuy nhiên, trong lúc đau đớn nhất ông đã tự tay chém đứt cánh tay của mình và một tay đánh Phương Lạp và bắt sống được Phương Lạp giao nộp cho triều đình, kết thúc một trận đấu đầy nước mắt của nghĩa quân Lương Sơn Bạc .
Sau khi thắng trận, Võ Tòng không trở lại kinh nhận chức mà xuất gia tại tháp Lục Hòa, Hàng Châu, được phong Tĩnh Trung thiền sư và thọ 80 tuổi .
Nếu ai đã từng xem phim Thuỷ Hử sẽ có cảm xúc giống mình, cái tên Hành Giả Võ Tòng bắt đầu chỉ là ” màn kịch ” trốn khỏi quan công nhưng say này dã ứng với với vận mệnh Võ Tòng. Đời ông là chuỗi dài bất tận của nỗi đơn độc, đối lập với độc ác, lao vào vào tử địa, chỉ biết duy nhất lấy rượu bầu bạn, giải sầu. Nếm trải hết thế sự thay đổi, trải qua hết lòng người gian hiểm, nếm hết những nóng lạnh chốn nhân gian, nhìn thấu cõi hồng trần luẩn quẩn trong tranh tranh đấu đấu, giam hãm trong danh-lợi-tình .
Ở đời sống lúc bấy giờ, mình luôn mong hoàn toàn có thể giống được như Võ Tòng, không cần giỏi võ nhưng vẫn hoàn toàn có thể hi sinh cho bạn hữu, cho mái ấm gia đình, đặc biệt quan trọng là tình cảm bạn bè .
Mình mong những bạn cũng có hình tượng anh hùng của mình và hãy coi đó là một bức hoạ cuộc sống để tất cả chúng ta hoàn toàn có thể học theo một phần nào đó .
Chào những bạn !

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là Võ Tòng

6. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là người bố bác sĩ thú y

TP. Hải Phòng, ngày 10/12/2018 ,
Gửi lời chào tới tổng thể mọi người đọc được bức thư này !
Gửi lời chào tới người bố của con !
Tôi luôn cho rằng mỗi người trong tất cả chúng ta đều có những người hùng riêng của lòng mình. Người hùng ấy hoàn toàn có thể là một người có sức mạnh khác thường như siêu nhân, … Nhưng cũng có những người hùng chỉ là một người thông thường như bao người khác. Với tôi, người hùng trong lòng tôi chẳng có gì đặc biệt quan trọng cũng chẳng có sức mạnh siêu nhiên, to lớn, khác thường, ông chỉ là một người hùng thật nhỏ bé, thật thầm lặng giữa đời sống bận rộn, quay cuồng này. Người hùng của tôi chính là bố .
Tôi được lớn lên trong một mái ấm gia đình với mẹ là giáo viên còn bố là một bác sĩ thú y. Chẳng có gì đặc biệt quan trọng hơn bao bạn khác. Thế nhưng, tôi luôn cho rằng, việc làm của cả bố và mẹ đều là những việc làm khiến cho người khác phải khâm phục biết nhường nào. Nếu như mẹ là một người lái đò, một người đưa dẫn con thuyền tri thức để trồng nên bao lớp người thì bố lại là một bác sĩ với việc làm chuyên dành cho những chú cún cưng của người khác .
Cũng giống như những bác sĩ bận rộn ở bệnh viện lo cho từng bệnh nhân, bố tôi cũng bận rộn lo cho những con vật nuôi đến thăm khám bệnh. Vậy nên việc làm của bố luôn luôn bộn bề mỗi ngày. Công việc ấy tưởng chừng như vô cùng nhẹ nhàng, không hề có sự mệt nhọc. Thế nhưng không phải ai cũng biết nỗi khó khăn vất vả mà bố phải chịu hàng ngày .
Mỗi chú cún tới nhà của tôi để khám đều là những chú cún cưng của người khác, được nuôi trong nhà và đã quen với hơi người thế nhưng không phải thế mà việc tiếp cận chúng thuận tiện hơn. Chúng vẫn sẵn sàng chuẩn bị xù lông và cắn người mỗi khi người lạ tới gần. Thế nên, việc làm của bố là từ từ làm quen với từng em rồi thăm khám cho những em ấy. Bản tính của những em ấy giống như một em bé vậy nên bố phải rất tỉ mỉ và rất nhẹ nhàng mới hoàn toàn có thể chạm vào những em ấy được. Có khi bố vừa đùa vui vừa cắt lông cho một em chó xù, có khi bố lại thăm khám cho một em mèo Ba Tư lông xù đáng yêu. Nhưng cũng có khi là những em chú Bull hung hăng khiến bố phải khó khăn vất vả một hồi mới khám được cho em ấy. Công việc của bố tôi tưởng như chẳng có chút nguy hại nào, vậy mà không, cũng nguy khốn lắm những bạn ạ !
Có một lần bố thăm khám và chữa cho một em mèo bị bệnh. Em ấy đã gầm gừ và quay lại cắn bố tôi khiến bố bị thương ở tay. Vì điều này mà phải mất một thời hạn sau bố mới hoàn toàn có thể quay lại việc làm của mình vì vết cắn của em mèo kia để lại vết thương khá sâu trên tay của bố .
Tuy việc làm chăm nom những chú cún cưng bận rộn là vậy nhưng chưa khi nào bố lơ là hay không chăm sóc tới chị em tôi. Chỉ một chút ít thời hạn trong ngày, nhưng ông vẫn dành thời hạn trò chuyện, hỏi han chị em tôi đủ thứ trên đời. Mỗi câu truyện của bố có vẻ như luôn tiềm ẩn niềm vui, những bài học kinh nghiệm nhỏ mà bố muốn dạy chúng tôi .
Có một điều đặc biệt quan trọng trong nhà chúng tôi đó là có rất nhiều những con vật nhỏ nhỏ, đặc biệt quan trọng là mèo và chó. Chính bố là người đem chúng về. Có lẽ điều đã khiến tôi tôn sùng bố tôi nhiều như vậy, đó là chính do ông luôn là người giang tay, cứu cánh cho những con vật nhỏ bé khốn khổ kia. Bất cứ khi nào, bất kỳ giờ nào khi nào, chỉ cần có một cuộc gọi là ông lại bỏ đó tổng thể mọi việc và đến xem xét tình hình của chúng. Có lẽ ý thức nghĩa vụ và trách nhiệm và tình thương yêu động vật hoang dã chính là động lực để bố bố khi nào cũng luôn thực thi đúng những trách nhiệm của mình so với những con vật, gồm có cả việc cứu chúng .
Tôi nhớ rõ có một lần khi tan học về nhà. Tôi thấy bố cũng đã kết thúc việc làm của mình và sẵn sàng chuẩn bị vào nhà bếp vì hôm đó mẹ tôi về khá muộn. Ngay lúc ấy, một cuộc điện thoại thông minh gọi tới. Vậy là bố tôi nhanh gọn thay đồ rồi hấp tấp vội vàng chạy ra khỏi nhà. Tôi rất tò mò nên chạy theo bố. Thì ra cuộc điện thoại cảm ứng đó là của một bạn của bố – người đã phát hiện ra những chú mèo con nhỏ vừa mới sinh bị bỏ rơi ở lề đường. Chú ấy biết bố tôi là người hay tương hỗ động vật hoang dã nên đã gọi cho bố tôi. Nhìn thấy những con mèo con nhỏ nằm trong chiếc thùng carton, ánh mắt bố như trở lên rạng ngời và kèm theo là một tiếng thở phảo nhẹ nhõm khi cả thảy bốn chú mèo con đều khỏe mạnh. Bố đã bế chúng lên, cưng nựng chúng như một con mèo mẹ thực thụ vậy. Và bố đã mang về nhà chúng, chăm nom chúng cẩn trọng như chăm những đứa con nhỏ vừa mới sinh của mình. Vậy nên, đôi lúc tôi thấy thật ghen tỵ với những con vật nuôi của bố. Không chỉ lần đó, bố đã không biết bao lần đem về nhà những con vật nuôi nhỏ bị bỏ rơi ngoài đường. Và với tình thương và sự chăm nom hết lòng của bố, những con vật đó lớn lên và ngày càng khỏe mạnh. Tình yêu thương của bố dành cho chúng đã khiến chúng trở nên niềm hạnh phúc hơn. Có lẽ cũng chính cho nên vì thế mà tôi luôn cảm thấy bố của mình là một con người thật vĩ đại, bố là thiên thần đã cứu lấy rất nhiều sinh mạng giữa cuộc sống này. Khi mà ngoài kia, bao nhiêu người vẫn đang tay hành hạ, vứt bỏ những con vật nhỏ bé đáng thương, thì bố lại là người đem cho chúng hy vọng mới về một tổ ấm đầy tình yêu thương. Vậy đó, bố cứ thế tạo ra sự bao điều kì diệu, thiết kế xây dựng lên trong lòng chúng tôi tình yêu thương so với những con vật quanh mình .
Chính thế, chẳng cần có siêu năng lượng, chẳng phải có sức mạnh khác thường, bố tôi là một người hùng thầm lặng như vậy. Bao nhiêu sinh mạng đã được bố đem về và truyền cho chúng niềm tin về đời sống mới. Bố là người thiết kế xây dựng lên cho chúng tôi một tấm lòng biết bao dung, biết yêu thương từ những vật nhỏ bé bên cạnh mình. Bố là một người hùng như vậy trong lòng tôi và cả những con vật nuôi trong nhà tôi nữa .

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là người bố bác sĩ thú y

7. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với hường hùng là người bố làm nghề cứu người

Chào những bạn !
Hôm nay tôi viết bức thư về người hùng của tôi người ấy không ai khác chính là Bố của tôi. Bố tôi là anh hùng thực sự của tôi vì ông ấy là người đặc biệt quan trọng nhất trong cuộc sống tôi .
Với tôi, bố tôi là một bác sĩ và cũng là một người cha tuyệt vời nhất. Dù việc làm vô cùng bận rộn bởi những đêm trực, những ngày đi học, đi làm nhưng bố vẫn luôn dành cho đồng đội tôi những ngày đi dạo quây quần vui tươi nhất .
Những ngày trong tuần, bố tôi thường dành thời hạn cho những người bệnh của mình. Ông không có thời hạn để nghỉ ngơi vì bệnh nhân đến chỗ bố tôi quá đông. Lúc nào được nghỉ bố lại hấp tấp vội vàng về trường tranh thủ đón anh, em tôi để đỡ nhớ .
Tôi nhớ, năm 8 tuổi, mẹ đi công tác làm việc, em tôi về bà ngoại. Nhà chỉ còn tôi bị sốt, bố phải trực và không cắt trực được bố đành bế tôi lên xe và đưa tôi vào nằm phòng bác sĩ nơi bố và những đồng nghiệp của ông nghỉ ngơi sau mỗi tua trực dài .
Tôi sốt cao, bố cho tôi uống hạ sốt rồi ông lại lao nhanh ra phòng hồi sức cấp cứu nơi có những bệnh nhân đang cần ông. Ông như một cái máy, cái máy không ngừng nghỉ. 15 – 20 phút ông lại chạy qua hỏi tôi ” con trai, con thấy ổn chứ ! ” Tôi gật đầu là bố tôi lại lao thoăn thoắt đi về phía phòng bệnh đèn sáng trưng kia .
Tôi không nhớ đã được bố đưa đi trực cùng bao nhiêu lần. Những lần đó, nhìn thấy việc làm của bố tôi thấy bố thực sự là người hùng. Có những bữa cơm, nhận được điện thoại cảm ứng có ca cấp cứu nặng là ông lại bỏ bát, xoa đầu bạn bè tôi với lời hẹn ” những con ở nhà ngoan, bố vào viện “. Bóng ông lại hun hút hiên chạy toà nhà để đến với người bệnh. Có lúc, tôi thấy bố mình như anh hùng giải cứu quốc tế .
Bố tôi nhận được nhiều phần thưởng từ cơ quan cũng như trong ngành và tôi thấy bố mình xứng danh nhận được điều đó .
Khi về nhà, Bố đã cố gắng nỗ lực rất là để giữ cho mái ấm gia đình của chúng tôi niềm hạnh phúc. Ông thao tác siêng năng để kiếm tiền cho mái ấm gia đình chúng tôi. Ông ấy yêu thương đồng đội tôi rất nhiều và luôn cố gắng nỗ lực làm tôi vui mỗi khi tôi đang ở trong một tâm trạng buồn. Ông luôn dạy cho tôi những điều tốt và không làm hư tôi bằng cách mua cho tôi tổng thể những điều mà tôi muốn. Nhưng đồng thời, ông đã khuyến mãi tôi rất nhiều điều mà tôi luôn luôn muốn có. Bố tôi đã luôn cố gắng nỗ lực với mức độ tốt nhất của mình để làm cho tôi trở nên một người tốt .
Dù bận rộn, bố vẫn luôn trao đổi với cô giáo của tôi về việc học của tôi và ông không khi nào ép tôi phải học tập .
Ông ấy rất cẩn trọng về những thứ tôi ăn. Ông luôn nhấn mạnh vấn đề tôi ăn những thứ lành mạnh như trái cây và rau quả giàu vitamin và khoáng chất. Ông là một người cha tràn trề yêu thương. Tôi khi nào cũng thích dành thời hạn với ông ấy và học hỏi những điều mới mẻ và lạ mắt từ ông ấy. Ông đã dạy tôi bơi. Tính đến nay tôi đã giành được nhiều giải vô địch lượn lờ bơi lội. Bố của tôi đã giúp tôi rất nhiều trong việc học vấn. Ông không được cho phép tôi tốn tiền học phí mà thay vào đó ông ngồi với tôi xử lý những yếu tố đang xảy ra. Bởi vì niềm vẻ vang cho bố tôi nên Tôi thực thi việc học rất tốt. Bố tôi là món quà quý giá nhất của Chúa dành Tặng Ngay cho tôi .
Bố tôi là một người cha tràn trề yêu thương và là người lịch sự và trang nhã nhất mà tôi từng thấy trong đời. Ông muốn tôi trở thành một con người tốt được như ông ấy. Đó là nguyên do tại sao ông luôn dạy tôi cách phân biệt giữa sai và đúng .
Ông là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi hoàn toàn có thể tranh luận về tổng thể mọi thứ với ông ấy mà không hề chần chừ. Những điều mà tôi không khi nào để lộ ra cho bất kỳ người bạn thân thương nào, tôi hoàn toàn có thể thuận tiện luận bàn với bố tôi. Bất cứ khi nào tôi cần sự trợ giúp của ông, ông luôn luôn ở đó. Ông ấy giống như một người hùng so với tôi .
Dù tôi mới 15 tuổi nhưng bố đã chỉ cho tôi cách để đạt được thành công xuất sắc, bố chỉ ra thời cơ đang sống sót trước mặt tôi. Nhưng đồng thời, ông đã để cho tôi tự quyết định hành động về con đường mà tôi lựa chọn. Ông rất tự tin rằng những nỗ lực của ông sẽ làm cho tôi trở nên là một người tốt mà không khi nào đi vào điều xấu. Nhìn sự tin yêu của ông ấy trong tôi nên một ngày nào đó tôi muốn làm cho ông ấy tự hào .
Xin chào hẹn gặp lại !

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với hường hùng là người bố làm nghề cứu người

8. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là chú công an

Hôm ấy, chiều thứ bảy, em sang nhà ngoại chơi. Khi đi đến gần đồn công an, một vấn đề xảy ra làm em chú ý quan tâm. Ngay trước cổng đồn, một người phụ nữ đang vừa khóc vừa nói gì đó với chú công an. Người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc đơn giản và giản dị, tay xách một gói đồ .
Người phụ nữ vẫn vừa khóc vừa cầu cứu chú công an :
– Chú ơi ! Chú cứu tôi với. Bây giờ tôi biết làm thế nào đây !
Sau đó chú công an ôn tồn nói với người phụ nữ :
– Chị cứ bình tĩnh kể đầu đuôi vấn đề. Chúng tôi sẽ giúp chị .
Người phụ nữ nức nở :
– Tôi đưa cháu đi chợ để mua quần áo, sách vở sẵn sàng chuẩn bị cho cháu vào năm học mới. Trả tiền xong, quay lại, tôi đã không thấy cháu đâu cả. Tôi tìm mấy vòng quanh nơi mua và bán cũng không thấy. Tôi lo quá không biết tính sao. Thế là tôi lại đây. Chú ơi ! Chú giúp tôi với !
Đúng lúc đó tôi thấy chị Lan, gần nhà tôi, tay dắt một đứa bé trai khoảng chừng 5 tuổi đến cổng đồn công an. Em bé vừa đi vừa khóc, mồ hôi nhễ nhại. Chị Lan dùng khăn giấy lau cho em và nói với em điều gì đó. Vừa nhìn thấy bé trai, người phụ nữ mừng quýnh :
– Ôi ! Con tôi ! Chú công an ơi ! Cháu đây rồi !
Người phụ nữ ôm chầm lấy con. Có lẽ mừng quá nên mất một lúc sau người phụ nữ mới quay sang cảm ơn chị Lan tất tả :
– Cô cảm ơn cháu nhiều lắm ! Nếu không có cháu giờ đây cô không biết sẽ làm thế nào ?
Thấy thế chị Lan nhẹ nhàng đáp :
– Dạ, không có gì đâu cô ạ ! Cháu sang nhà bạn. Trên đường đi, cháu thấy em đang ngồi bên gốc cây và khóc. Cháu hỏi nhưng em không nhớ số nhà nên cháu không hề đưa em về nhà được. Cháu quyết định hành động đưa em đến đây để nhờ những chú công an giúp sức .
Người phụ nữ nói tiếp :

– Cháu ngoan quá! Cháu tên gì? Cháu học lớp mấy?

Lúc đó chị Lan chỉ cười, rồi xin phép về. Mọi người nhìn chị Lan bằng ánh mắt trìu mến .
Riêng tôi, tôi luôn rất yêu quý chị Lan với không ít ngưỡng mộ. Chị không chỉ trợ giúp bà con, cô bác lối xóm mà chị luôn sẵn sàng chuẩn bị giúp sức toàn bộ mọi người .

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là chú công an

9. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là người bạn chiến đấu cùng căn bệnh xương cứng

Thành Phố Hà Nội, ngày 10 tháng 12 năm 2018
Các bạn thân mến !
Chắc hẳn, mỗi người trong tất cả chúng ta đều ấp ủ những niềm mơ ước riêng. Với tôi, niềm mơ ước của mình chính là trở thành một nghệ sĩ piano tài ba. Những ngày đầu, việc chơi đàn đã khó với tôi rồi, huống chi việc trở thành nghệ sĩ. Sau một hành trình dài tập luyện dài, tôi đã vô cùng niềm hạnh phúc bởi mình đã chơi được những bản nhạc piano tuyệt vời. Hôm nay, tôi viết thư để kể cho những bạn nghe bí hiểm vì sao từ một cậu bé thiếu kiên trì, tôi đã làm được điều đó. Tất cả là nhờ bạn Bôm – người hùng trong trái tim tôi đấy những bạn ạ .
Nhắc đến người hùng, có lẽ rằng trong tâm lý của những cô cậu học viên như tất cả chúng ta sẽ nghĩ ngay đến những người vĩ đại nhất : siêu anh hùng, siêu nhân nhện, thần đồng, … Cho đến khi, tôi vô tình biết cậu bé Bôm trên một chương trình truyền hình cuối tuần, tớ đã biết rằng người hùng còn là những người nhỏ bé thôi nhưng kiên cường, giàu nghị lực và vô cùng đáng ngưỡng mộ .
Bôm tên thật là Nguyễn Anh Tuấn. Năm nay, bạn ấy đã bước sang tuổi mười sáu. Bôm bao nhiêu tuổi là chừng ấy thời hạn cậu đau đớn chống chọi với hội chứng xương cứng sớm cục bộ và đường thở hẹp. Ngay từ khi sinh ra, Bôm đã không như mong muốn có được hình hài vẹn nguyên như những đứa trẻ khác. Trán cậu gập lại, mặt hóp vào, đôi mắt lồi ra, chân tay dính vào nhau. Bôm và mái ấm gia đình đã trải qua chặng đường dài với hơn chục ca đại phẫu để đưa Bôm về với hình dạng thông thường. Bôm phải chịu sự can thiệp của máy móc, của thiết bị y tế, của chất hóa học. Điều này có lẽ rằng đã khiến Bôm đau đớn vô cùng. Cậu ấy thật đáng khâm phục đúng không ? Nhưng điều giật mình hơn là Bôm có cùng một niềm mơ ước giống tôi : chơi đàn piano. Từ thuở hai tuổi, cậu ấy đã bị hấp dẫn bởi những phím đàn. Lên ba, Bôm đã hoàn toàn có thể chơi đàn. Năm mười lăm tuổi, Bôm trở thành học viên của Học viện Âm nhạc Quốc gia Nước Ta. Nhờ chương trình ” Điều ước thứ bảy – Bản hòa tấu cha và con “, Bôm được triển khai tham vọng mặc vest thật bảnh và chơi piano thật cừ trên sân khấu lớn. Chao ôi ! Cậu biết không, Bôm háo hức bước đến bên cây đàn, mải mê gõ từng nhịp, từng nhịp, du dương, rộn ràng … Khi nghe câu truyện về người hùng nhỏ bé này, cả khán phòng đã nín lặng. Ống kính máy quay chỉ ghi lại một số ít khoảnh khắc xúc động của người theo dõi, nhưng tớ chắc một điều ai cũng nghẹn ngào .
Khi thanh âm từ cây đàn vang lên, trong tôi bỗng trỗi dậy một cảm hứng khó tả. Tôi nghĩ ngay đến tham vọng của mình và những tháng ngày chán chường khi tập luyện. Mỗi lần gõ nhầm phím, tôi luôn bộc lộ thái độ nản chí bằng cách gõ thật mạnh lên phím đàn để trút giận. Tiếng đàn kêu vang liên hồi nhưng lòng tớ chẳng nguôi chán chường. Không ít lần, đầu ngón tay tôi bị đau, tôi đã chán ghét chơi đàn và có dự tính từ bỏ. Khi ấy, tôi chẳng biết những người kém như mong muốn như Bôm lại chỉ mong có đôi bàn tay lành lặn để chơi đàn. Hình ảnh của Bôm hăng say tập luyện làm tôi kiên trì và quyết tâm hơn .
Bôm quả thực là một người hùng trong lòng tôi. Dù tôi chỉ biết đến cậu qua sóng truyền hình nhưng tôi tin cậu ấy đã vô cùng kiên cường, vô cùng dũng mãnh để đấu tranh với chính tạo hóa và để chạm tay vào tham vọng. Chính Bôm là nguồn động lực để tôi hướng về tham vọng của mình. Tôi đã tự hứa là sẽ miệt mài tập luyện, sẽ không than phiền mỗi lần mỏi tay, sẽ không òa khóc chỉ vì mình sai nốt, lệch nhịp nữa .
Hẹn một ngày không xa, tôi sẽ hòa tấu những bản nhạc tuyệt vời !
Người bạn đặc biệt quan trọng ,
Ngô Minh Hiếu

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là người bạn chiến đấu cùng căn bệnh xương cứng

10. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc – BTS

Bạn có biết về BTS không ? Không biết bạn biết đến BTS như thế nào ? Nhưng so với tôi thì BTS là thần tượng và hơn thế nữa, là người hùng thực sự. Vì sao ư ? Trong bức thư này tôi sẽ san sẻ với bạn nguyên do nhé, được không ?
Bạn biết đấy, BTS cũng là một trong rất nhiều những nhóm nhạc Nước Hàn với toàn là những soái ca đẹp trai kinh khủng, thế nên sẽ có rất nhiều fan thần tượng và tôi là một trong số đó .
BTS có một đội ngũ fan hâm mộ phần đông và cuồng nhiệt gọi là A.R.M.Y, và những thành viên trong nhóm luôn thân thiện với fan. Tôi nghe nói khi được nghe về một video fanmade xuất sắc, nhóm trưởng Kim Nam-joon lập tức hỏi xin link của video đó .
Bài hát của họ rất tân tiến, vũ đạo rất chuyên nghiệp và đầy sức sống, MV của họ thì được góp vốn đầu tư công phu với những ngữ cảnh được kiến thiết xây dựng tốt ; có lẽ rằng bạn chỉ cần nghe và xem một vài bài hát của họ là hiểu được vì sao BTS leo lên được những vị trí cao không chỉ bảng xếp hạng Nước Hàn mà còn cả những bảng xếp hạng âm nhạc uy tín trên quốc tế .
Điều lớn lao có lẽ rằng cũng nằm ở đó, khi BTS không số lượng giới hạn trong thị trường âm nhạc trong nước mà còn sẵn sàng chuẩn bị vươn ra quốc tế. Đề tài và cách bộc lộ của BTS luôn nỗ lực nói lên cả những câu truyện nhạy cảm mà không ai dám nói, và điều đó mang lại hiệu ứng tốt thực sự .
Bạn chắc rằng đã nghe đến chuyện bài hát của BTS được phát trên những sân vận động tổ chức triển khai World Cup 2018, đó chắc rằng không phải tự nhiên mà là một dấu ấn của âm nhạc Châu Á Thái Bình Dương trên toàn quốc tế .
Và tôi thì ấn tượng nhất với bài phát biểu của BTS trước Liên hợp quốc khi tham gia chiến dịch tương hỗ và tăng trưởng tiềm năng của giới trẻ cách đây vài tháng. Vẫn biết đó là một bài phát biểu được sẵn sàng chuẩn bị, nhưng sao bài phát biểu này cảm hứng và chân thực đến vậy .
Trong bài phát biểu này, nhóm trưởng Kim Nam-joon chuẩn bị sẵn sàng san sẻ câu truyện thật của mình : “ Lúc tôi khoảng chừng 9-10 tuổi, khi nhìn lại, tôi thấy có lẽ rằng mình đã quá lo ngại về cách mọi người nghĩ về mình, và mở màn nhìn chính mình qua mắt của người khác. Tôi đã không còn ngắm khung trời đêm, ngắm sao đêm, tôi đã không còn mơ mộng ” .
“ Thay vào đó, tôi nhét mình cho vừa vào khuôn mẫu mà người khác tạo ra. Vì thế, tôi mở màn không lên tiếng, mở màn chỉ nghe người khác nói … Trái tim tôi như thôi đập, mắt tôi như khép lại. Vì thế, tôi, tất cả chúng ta đánh mất bản thân mình, tất cả chúng ta trở thành như bóng ma ” .
Nhưng đó là trước khi Kim Nam-joon đến với âm nhạc và mở màn hành trình dài với BTS. Anh công bố : “ Tôi đã mắc sai lầm đáng tiếc trong quá khứ, nhưng tôi trong quá khứ vẫn là tôi. Hôm nay tôi là tôi với khá đầy đủ những lỗi lầm và thiếu sót. Ngày mai, dù tôi hoàn toàn có thể chín chắn hơn một chút ít, nhưng đó vẫn là tôi. Những lỗi lầm và thiếu sót đưa tôi trở thành ngôi sao 5 cánh sáng ” .
Và BTS đã mang lại cảm hứng cho giới trẻ bằng thông điệp : “ Chúng tôi đã học cách yêu lấy bản thân mình, và giờ đây chúng tôi muốn những bạn nói lên lời nói của mình. Tôi muốn hỏi những bạn : tên bạn là gì, điều gì khiến bạn thú vị và khiến trái tim bạn đập mạnh, hãy kể cho tôi câu truyện của bạn, tôi muốn nghe lời nói của bạn, tôi muốn nghe quan điểm của bạn .
“ Bất kể bạn là ai, bạn đến từ đâu, bất kể màu da của bạn, giới tính của bạn, hãy nói lời nói của mình ” .
Bạn thấy thế nào ? Tôi thì rất ấn tượng. Hy vọng tất cả chúng ta sau này hoàn toàn có thể trao đổi thêm về BTS với một tình yêu chung .
Tạm biệt nhé !

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc – BTS

11. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là mẹ

” Những ngôi sao 5 cánh thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con .
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời ” .
Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật xấu số cho những ai không có mẹ, chính bới mẹ là người dành trọn mọi sự thương mến chăm nom cho tất cả chúng ta. Và mẹ em chính là người như vậy .
Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ rằng vì gánh nặng cuộc sống chăng ? Công việc của mẹ rất giản dị và đơn giản đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là thao tác .
Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang sống lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một đời sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ .
Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời hạn đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. Nhưng thời hạn cũng không hề xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy .
Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói ” Đôi mắt là hành lang cửa số của tâm hồn ” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em hoàn toàn có thể đoán được những tâm lý trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy niềm hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai lầm .
Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp .
” Bàn tay ta tạo ra sự tổng thể
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm ” .
Đúng vậy ! Nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu khó khăn vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trải bao nhiêu là mưa nắng .
Nhìn toàn bộ những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều. Nhìn bàn tay mẹ chăm nom từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cối đến chừng nào .
Mẹ là một người mà không hề thiếu trong mái ấm gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những việc làm như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà … thật nhanh gọn, ngăn nắp. Dù nhà cửa có bộn bề đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên ngăn nắp. Vì lo cho đời sống của mái ấm gia đình mà mẹ chẳng khi nào rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng .
Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai lầm, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn chăm sóc tới việc làm học tập của em .
Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm cúng, che chở cho em vượt qua. Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong việc làm, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi .
Thế đấy ! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm ! Yêu mẹ rất nhiều .

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là mẹ

12. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là ông nội

Thành Phố Hà Nội năm 2018 .
Các bạn thân mến !
Chắc hẳn mỗi tất cả chúng ta đều có một ai đó được coi là người hùng, là hình tượng chuẩn mực để tất cả chúng ta hướng đến. Người hùng của những bạn hoàn toàn có thể là một nhân vật mang sức mạnh siêu nhiên, một người anh hùng lịch sử dân tộc tài trí và quả cảm, hay cũng hoàn toàn có thể là một người cô, người thầy, người lái đò thầm lặng đưa tất cả chúng ta đến bến bờ tri thức. Còn so với riêng tôi, người hùng của tôi chính là ông nội .
Ông nội tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, râu tóc ông bạc phơ nhưng thật như mong muốn làm thế nào khi ở độ tuổi này ông vẫn còn được minh mẫn tuy rằng đôi mắt ông đã mờ dần đi theo năm tháng. Tôi thường về thăm ông vào mỗi dịp cuối tuần để nghe ông sẻ chia, tâm sự và cùng ông trồng những loài hoa ở khu vườn nhỏ trước sân. Sở thích của ông là sưu tầm hoa lá cây cảnh nên ông trồng rất nhiều loại hoa như hoa lan, hoa hồng, hoa huệ, … và nhiều cây ăn quả khác xung quanh ngôi nhà của mình. Đã có lần ông nói với tôi rằng, hoa mang đến cho con người cái đẹp, người thích chơi hoa là tình nhân cái đẹp. Ông thích trồng hoa bởi ông yêu những vẻ đẹp đầy sắc tố mà chúng mang lại .
Trước đây, ông tôi là một người lính, một người chiến sỹ gan góc xung phong vào mặt trận miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mĩ để góp sức mình vào công cuộc chiến đấu chung của dân tộc bản địa, mang lại độc lập, niềm hạnh phúc cho nhân dân. Theo lời ông kể, đó là những năm tháng khó khăn nhưng cũng là những năm tháng hào hùng nhất trong lịch sử dân tộc. Chiến tranh vô cùng ác liệt, có những ngày bom Mĩ dội xuống liên tục khiến đồng bào ta phải gánh chịu những đau thương không sao kể hết. Những người lính chỉ được về phép một, hai hôm rồi lại từ biệt mái ấm gia đình, vợ con để lên mặt trận. Những người người trẻ tuổi trai trẻ phải từ giã làng quê, từ giã mối tình còn đang tươi đẹp để hành quân, chiến đấu vì miền Nam yêu dấu. Mười năm trong cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ cũng là mười năm ông tôi trải qua đủ mọi cung bậc xúc cảm, trải qua mọi sự khắc nghiệt của cuộc chiến tranh. Mười năm ấy, mái ấm gia đình không còn niềm tin, niềm hy vọng vào sự quay trở lại của ông nữa .
Khi cuộc đấu tranh của nhân dân ta giành thắng lợi, quốc gia trọn vẹn được thống nhất, ông tôi trở lại quê nhà trong niềm vui, niềm niềm hạnh phúc đến òa khóc của mọi người. Điều tôi ngưỡng mộ ở ông không chỉ là sự quả cảm, ý thức chiến đấu quật cường vì tổ quốc mà còn bởi tình yêu mặn nồng giữa ông và bà tôi. Trước khi trở thành một người lính, ông tôi là một chàng trai trẻ còn bà tôi là một cô gái ông thôn chất phác, hiền lành. Giữa thời đại sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc hai người không dám hứa sẽ chờ đón nhau. Vậy mà mười năm trôi qua, tuổi thanh xuân của bà đã được bù đắp trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy ông lành lặn trở về. Lời hứa chờ đón ấy dù không được nói ra nhưng cả hai đều đã ngầm hiểu. Cho đến tận giờ đây, khi lớp bụi thời hạn dần phủ mờ lên tổng thể thì ông bà tôi vẫn yêu thương nhau như thuở bắt đầu. Ông luôn dành sự chăm sóc cho bà, ông nói rằng dù có dành cả cuộc sống của mình thì cũng không hề bù đắp hết được những khổ cực, buồn tủi bà phải chịu đựng trong ngần ấy năm xa cách .
Sự hi sinh của ông dành cho mái ấm gia đình vô cùng to lớn. Tuy đã có tuổi nhưng ông vẫn phụ giúp cha mẹ tôi những việc làm vừa sức để cha mẹ tôi đỡ được phần nào khó khăn vất vả. Sau khi cuộc chiến tranh kết thúc, ông được cấp trên cử đi học và trở thành một thầy giáo. Xen kẽ những bài giảng của ông là câu truyện về cuộc chiến tranh, câu truyện về tình người để những học viên biết quý trọng hơn đời sống mình đang có. Mặc dù ông đã về hưu nhưng ngày Nhà giáo Nước Ta hàng năm có rất nhiều học viên cũ đến thăm và khuyến mãi hoa chúc mừng người thầy đã dìu dắt và gắn bó với mình. Có những người trở thành bác sĩ cũng có người trở thành giáo viên, nhà báo. Nhưng mặc dầu làm ngành gì chăng nữa thì ông cũng đều dặn dò những học viên phải có cái tâm, như vậy, mới đạt được thành công xuất sắc trong việc làm. Có lẽ vì vậy mà những học trò cũ luôn kính trọng và coi ông như người cha của mình .
Những lúc rảnh rỗi, ông thường kể cho tôi nghe những câu truyện để chúng tôi biết thêm về lịch sử dân tộc quốc gia, về những con người hi sinh thầm lặng để tất cả chúng ta có được đời sống tự do như ngày ngày hôm nay. Ông dạy tôi cách ứng xử trong đời sống hàng ngày, dạy tôi những phép toán mà tôi không tìm ra giải thuật. Là một người nghiêm khắc nên khi những thành viên trong mái ấm gia đình mắc lỗi hay xử sự không đúng ông tôi đều thẳng thắn góp ý. Tôi nhớ những ngày còn thơ bé, ông đã làm rất nhiều đồ chơi cho tôi. Ông dạy tôi cách gấp con hạc, chiếc thuyền thúng, thuyền khơi bằng giấy. Ông làm cả đèn ông sao cho tôi mỗi dịp Trung thu đến để tôi đi rước kiệu cùng những bạn. Không một ai trong xã hội chê trách ông về điều gì bởi ông là một người có nghĩa vụ và trách nhiệm, một Đảng viên gương mẫu, một người cha, người ông mẫu mực. Ông còn nhiệt tình trợ giúp những người xung quanh khi họ gặp khó khăn vất vả khiến họ cảm kích và biết ơn vô cùng .
Vào ngày sinh nhật, tôi giật mình nhận được món quà của ông. Đó là một chiếc xe đạp điện màu xanh tôi thương mến. Ông không quên nhắc tôi phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để xứng danh là cháu ngoan Bác Hồ. Đồng thời, ông cũng không quên nhắc nhở cha mẹ tôi dù có bận rộn như thế nào cũng nên dành thời hạn chăm sóc, chăm nom con cháu. Những đứa trẻ rất cần sự lắng nghe của cha mẹ và tôi cũng vậy .
Tôi luôn nhận được sự khuyến khích từ ông, mỗi kì được học viên giỏi, ông thường thưởng cho tôi những món quà ý nghĩa. Đó là chiếc cặp sách hay những cuốn vở, chiếc bút để sẵn sàng chuẩn bị cho một năm học mới. Là người đứng đầu trong mái ấm gia đình, ông luôn bảo ban mọi thành viên cách sống, cách tiếp xúc, ứng xử chuẩn mực nhất để không ai hoàn toàn có thể chê trách. Ông luôn yêu thương hết mực những cháu nhưng cũng không quá nuông chiều để chúng làm nũng, yên cầu .
Đối với tôi, ông là một người hùng. Tôi ngưỡng mộ ông bởi cách sống, cách đối nhân xử thế, ngưỡng mộ ông ở sự hi sinh cao quý dành cho mái ấm gia đình. Hi vọng rằng, ông sẽ luôn mạnh khỏe để bên cạnh chúng tôi và cùng chúng tôi có những khoảng thời gian ngắn ngập tràn yêu thương .
Tạm biệt và hẹn gặp lại những bạn nhé !
Nguyễn Thanh Hương

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là ông nội

13. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là mẹ

Ở lứa tuổi cấp 1 mẹ thường bắt tôi ngủ trưa và học bài, tôi không nghe thì bị mẹ đánh, lúc đó tôi rất ghét mẹ, nhiều lúc tâm lý tôi thấy ” mẹ thật là ác “. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, đến khi lên cấp 2, tôi ghét mẹ vì luôn bị xét nét. Lúc đó, tôi chỉ muốn xách túi balo ra ở riêng. Tôi ghét mẹ lắm ! Tôi từng muốn không có mẹ trên đời này …
Tôi có tính đua đòi mà mái ấm gia đình thì không khá giả lắm. Năm tôi học lớp 8, tôi bắt mẹ phải cho tôi học trường tư dù học phí rất cao, lúc đó tôi tâm lý thật nông cạn. Mỗi lần ba tôi về, thấy tôi hư là lại gọi mẹ ra la và ba mẹ tôi thường cãi nhau vì tôi …
Đỉnh điểm xích míc giữa tôi và mẹ là năm lớp 9, tôi chuyển về gần nhà học, đây là năm tôi không hề quên những gì tôi đối xử với mẹ. Ngày Noel tôi đã dặn mẹ đón sớm hơn mà mẹ lại quên. Báo hại là hôm đó, tôi phải đi bộ cả tiếng đồng hồ đeo tay. Về tới nhà, tôi cãi lộn với mẹ, nói những câu nói mà chính tôi cũng không tưởng tượng được .
Tối Giáng sinh, tôi đi Nhà thờ chơi nhưng khi bước xuống cổng, mẹ vẫn cằn nhằn và la tôi trước mặt bạn hữu. Tôi đã không tâm lý mà ném cả khóa cổng vào người mẹ, làm bàn tay mẹ bị bầm tím cả tháng trời. Lúc đó tôi rất giận mẹ, nhưng tôi cũng thấy chưa có đứa con gái nào lại hư như tôi .
Trong thâm tâm, tôi biết rằng mẹ cũng rất chăm sóc tới tôi nhưng vì mẹ hay la mắng và bắt tôi phải theo khuôn phép nên tôi thấy không dễ chịu. Thêm vào đó, thấy bạn hữu của mình có được nhiều thứ và được ba mẹ chiều chuộng, dễ dãi nên khi nào tôi cũng chỉ muốn mẹ mình bằng một góc nhỏ của mẹ đứa bạn …
Nhưng mọi việc đã mở màn thay đổi. Tôi đã gặp khó khăn vất vả lớn với đám bạn cùng khối. Đó là những đứa bạn mà tôi từng nói với mẹ là chúng còn tốt với tôi hơn cả mẹ. Chúng tôi khởi đầu chia phe và lên Facebook lời qua tiếng lại, rồi chúng kéo nhau đến tận nhà để đòi đánh tôi. Rồi chúng cô lập để bè bạn trong lớp dần xa lánh tôi .
Mâu thuẫn lê dài, nhiều ngày liền và điều đó khiến tôi mất ăn mất ngủ. Khi vượt qua số lượng giới hạn chịu đựng của mình, tôi kể cho mẹ nghe những rắc rối và xin mẹ cho chuyển trường. Hôm đó, tôi bị mẹ la rất nhiều, và quyết định hành động cho tôi nghỉ học luôn. Tuy nói vậy, nhưng mẹ vẫn bên tôi những lúc tôi suy sụp. Mẹ cho tôi một thời cơ mới tại ngôi trường khác .
Tối hôm đó, mẹ không ngủ được và trằn trọc suốt đêm. Lúc ấy, tôi khởi đầu thấy hận vì đã đi theo bạn hữu mà quay sống lưng với mẹ. Sáng hôm sau, mẹ dậy từ sớm để chở em tôi đi học, sau đó quay lại chở tôi lên trường xin rút học bạ cho tôi. Trưa nắng, mẹ không ngủ trưa mà chở tôi lên trường mới để xin học. Chiều mẹ với tôi về, mẹ vừa chạy vừa đi đón em, vừa lo soạn món ăn để đưa tôi vào trường nội trú học .
Hơn 7 giờ tối, vì nội quy trường không được mặc quần ngắn, mẹ lại chạy đi mua quần cho tôi. Cả ngày mẹ không nhà hàng siêu thị đủ, lại lăn lộn ngoài đường vì tôi. Điều đó đã thực sự biến hóa tâm lý của tôi về mẹ. Đi học nội trú xa nhà, tôi lại muốn quay về khoảnh khắc đẹp khi có mẹ bên cạnh. Tôi thầm hiểu và ngày càng quý trọng mẹ hơn .
Mẹ không hề ghét bỏ tôi như tôi nghĩ, hồi bé mẹ bắt tôi ngủ trưa và học bài thì tốt cho tôi chứ mẹ có được gì. Đánh tôi đau, mẹ còn đau hơn cả trăm lần như thế. Tôi còn nhớ, ngày còn nhỏ, cứ mỗi lần mẹ đánh tôi là tối mẹ lại ngồi bóp mật gấu cho tôi .
Tôi dần thấy và cảm nhận rằng, dù mẹ hoàn toàn có thể là người phụ nữ quê mùa nhưng mẹ đã quyết tử cả việc làm và sự nghiệp của mình để chăm nom chị em tôi … Tới lúc khó khăn vất vả nhất, tôi mới biết bên mình không phải là bạn hữu mà là mái ấm gia đình, là mẹ, nơi tôi sinh ra và nuôi dưỡng cho đến khi tôi lớn lên .
Giờ đây, khi đã đủ nhận thức để trưởng thành, tôi muốn nói với mẹ rằng : “ Con xin lỗi mẹ ! Vì con không khi nào chịu ngồi xuống lắng nghe lời mẹ dạy, con đã luôn để ngoài tai những gì mẹ dặn dò, răn bảo. Con hư đốn lắm phải không mẹ ? Những việc mà con gây ra chắc như đinh đã làm mẹ tổn thương nhiều lắm. Nhưng dù sao con cũng thấy mình suôn sẻ vì đã kịp nhận ra để biết tôn trọng mẹ từng phút, từng giây khi mẹ còn bên cạnh … ”

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là người mẹ

14. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là cầu thủ Quang Hải

Long An, ngày 16/1/2019
Thân gửi bạn
Trong những bức thư trước tất cả chúng ta đã trao đổi với nhau một cách rất hào hứng về chức vô địch AFF Cup 2018 của Đội tuyển Nước Ta. Và bạn có hỏi tôi về cầu thủ mà tôi yêu dấu nhất phải không ?
Nếu phải chọn ra cầu thủ ấn tượng nhất, tôi và chắc rằng rất nhiều người khác sẽ nhắc đến Quang Hải, người hùng của phần đông người hâm mộ bóng đá Nước Ta thời kỳ này .
Nhắc đến Quang Hải thì tất cả chúng ta sẽ nhớ đến những pha giải quyết và xử lý bóng khôn khéo, đầy cảm hứng và phát minh sáng tạo vô tận của anh, cùng với năng lực sút xa trái phá, và năng lực đá phạt hoàn hảo nhất .
Nhưng trên hành trình dài đến với chức vô địch AFF Cup vừa mới qua, chắc rằng tất cả chúng ta cũng sẽ nhớ những lúc Quang Hải bị đối phương phạm lỗi liên tục, hết lần này đến lần khác, nhưng Quang Hải ngã xuống rồi vẫn đứng lên và tranh tài với ý thức kiên trì tuyệt vời .
Sự cứng cỏi của Quang Hải có lẽ rằng là yếu tố quan trọng để anh bước vào môi trường tự nhiên bóng đá chuyên nghiệp từ rất sớm. Sau khi được đào tạo và giảng dạy ở TT bóng đá trẻ Thành Phố Hà Nội, cùng một thời hạn được huấn luyện và đào tạo ở TT Hoàng Anh Gia Lai – JMG cùng lứa Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh, Quang Hải đã sớm trưởng thành trên mọi Lever .
Tôi nhớ mở màn ấn tượng với Quang Hải trong màu áo U19 Nước Ta vào đến bán kết U19 Châu Á năm nay. Rồi sau đó tôi càng ấn tượng hơn ở giải U20 World Cup 2017, nơi năng lực của Quang Hải và những đồng đội được bộc lộ ở đấu trường quốc tế dù tất cả chúng ta phải dừng bước sớm .
Ở giải đấu này cú sút đập cột của U20 Honduras có lẽ rằng là dấu ấn lớn nhất của Quang Hải, lưu lại sự tỏa sáng của ngôi sao 5 cánh mới trên khung trời bóng đá Nước Ta ở tuổi 20 .
Không lâu sau đó Quang Hải khởi đầu được gọi vào Đội tuyển vương quốc tham gia vòng loại Asian Cup và ghi được những bàn thắng tiên phong .
Để rồi sang năm 2018, Quang Hải là tác nhân then chốt trong đội quân của huấn luyện viên Park Hang-seo liên tục có những chiến tích thần kỳ như giải U23 Châu Á, ASIAD, hay AFF Cup. Sẽ không ai trong tất cả chúng ta quên bàn thắng trong mưa tuyết trắng của Quang Hải ở trận chung kết U23 Châu Á, cùng phong độ tuyệt vời ở giải đấu này .
Sự không thay đổi của Quang Hải được duy trì giúp Đội tuyển Nước Ta lên ngôi vô địch AFF Cup, và rất xứng danh khi Quang Hải nhận giải Cầu thủ xuất sắc nhất giải .
Ở TP. Hà Nội FC, lâu nay Quang Hải cũng sớm trở thành một thành viên trụ cột, với không ít ” siêu phẩm ” ở giải vô địch vương quốc. Tôi cũng rất ngưỡng mộ Quang Hải ở điểm này .
Bạn chắc cũng đồng ý chấp thuận Quang Hải lúc bấy giờ đã là cầu thủ số 1 của bóng đá Nước Ta, và tôi tin rằng Quang Hải sẽ còn đạt được những đỉnh điểm mới trong tương lai .
Bản thân tôi thấy Quang Hải là người có đời sống không thay đổi, không có điều tiếng gì trong khi cũng rất gọn gàng khi Open trước tiếp thị quảng cáo ; điều đó khiến tôi khâm phục anh hơn .
Quang Hải không chỉ là thần tượng, là người hùng của tôi mà chắc cũng là người hùng trong lòng nhiều bạn trẻ bởi anh mang lại niềm tin can đảm và mạnh mẽ rằng bạn hoàn toàn có thể vượt qua những số lượng giới hạn, nhất là số lượng giới hạn của bản thân, một cách tuyệt vời .
Bạn thấy thế nào về Quang Hải ? Hãy viết thư trả lời tôi sớm nhé .
Tôi chờ đấy .
Ký tên : …

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là cầu thủ Quang Hải

15. Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là HLV Park Hang Seo

Tỉnh Thái Bình 6/1/2019
Gửi bạn thân yêu
Có ai hỏi người hùng trong bạn là gì, tôi không biết người hùng như nào cho đúng nghĩa nhưng tôi sẵn sàng chuẩn bị vấn đáp người hùng trong tôi là người thầy đáng yêu, Huấn luyện viên của đội tuyển Nước Ta ông Park Hang Seo .
Tôi mê bóng đá từ nhỏ, tôi hay xem bóng cùng với cậu tôi từ năm lớp 2, lớp 3 tôi đã thần tượng nhiều cầu thủ bóng đá nhưng vắng những cầu thủ trong nước và chỉ đến năm nay tôi mới thấy yêu cái tên Quang Hải, Văn Hậu, Văn Toàn và đặc biệt quan trọng đó là ông HLV Park Hang Seo .
Không nhiều người kỳ vọng vào HLV Park Hang Seo khi ông mở màn đặt chân tới mảnh đất hình chữ S. Nhưng giờ đây, cái tên ấy mang theo niềm kỳ vọng, khát khao cháy bóng của cả dân tộc bản địa Nước Ta …
Ông đã đưa bóng đá Nước Ta lạc vào câu truyện cổ tích tưởng chừng … huyễn hoặc nhất. Giờ đây, ông cái tên ấy mang theo niềm kỳ vọng, khát khao cháy bóng của cả dân tộc bản địa Nước Ta. Ông là Park Hang Seo – người thầy đáng kính của đội tuyển Nước Ta .
Sau khi nhậm chức HLV trưởng đội tuyển Nước Ta, HLV Park Hang Seo từng công bố : ” Tôi sẽ giúp bóng đá Nước Ta lọt top 100 quốc tế “. Có lẽ, ở thời gian ấy, không ít người đã cười cợt cho rằng đó là giấc mơ viển vông của thầy Park. Một người đã hết thời thì sao hoàn toàn có thể làm được điều to lớn như vậy ?
Sau khi HLV Calisto thôi việc ở Nước Ta, đội tuyển Nước Ta đã được dẫn dắt bởi không ít thầy ngoại. Nhưng rồi, họ cứ đến, rồi đi như những cơn gió thoảng qua. HLV Miura là người đặt nhiều dấu ấn nhất trong những năm qua nhưng ông cũng sớm bị sa thải sau thất bại ở SEA Games năm ngoái .
Và chỉ tới khi gặp HLV Park Hang Seo, người ta mới cảm nhận được niềm tin can đảm và mạnh mẽ về năng lực thành công xuất sắc của bóng đá Nước Ta. Ông đã đưa nền bóng đá của mảnh đất hình chữ S vươn tầm, gây tiếng vang lớn ở đấu trường châu Á .
Tờ Marca từng dè bỉu bóng đá Nước Ta : ” đội tuyển yếu nhất châu Á, chưa khi nào dự vòng loại ở đầu cuối ở World Cup, chỉ 1 lần tham gia Asian Cup với tư cách chủ nhà “. Nhưng rồi, sau tháng 1 năm nay, nhật báo lớn nhất Tây Ban Nha cũng ca tụng về ” cơn địa chấn ” vĩ đại của đội U23 Nước Ta ở giải U23 châu Á .
Báo giới Nước Hàn, những người xem HLV Park Hang Seo như … kẻ hết thời, đã truy lùng thầy Park như người hùng dân tộc bản địa. Thậm chí, lần tiên phong, một đài truyền hình Nước Hàn ( SBS ) đã mua bản quyền phát sóng AFF Cup 2018 chỉ để xem … đội bóng của Park Hang Seo tranh tài. Trong khi đó, ở quê nhà Changwon, thầy Park được nghênh đón, tôn vinh như thể ông giúp đội tuyển Nước Hàn tạo ra sự điều thần kỳ .
Quan trọng hơn cả là tình yêu, sự nghênh đón của những người Nước Ta. Sau giải U23 châu Á, thầy trò HLV Park Hang Seo được hàng vạn dân cư Nước Ta ra đường nghênh đón trong lễ diễu hành xe bus từ trường bay nội bài về nhà khách chính phủ nước nhà. Quãng đường ấy chưa khi nào dài đến vậy, chưa khi nào ” khổ sở ” đến thế, nhưng đó là quãng đường đầy niềm hạnh phúc của đội U23 Nước Ta .
Tiếp đó, tới Asiad 2018, đội Olympic Nước Ta liên tục tạo nên điều thần kỳ khi lọt vào vòng bán kết. Chúng ta chỉ chịu thua trước Olympic Nước Hàn ( với ngôi sao 5 cánh Son Heung Min ), đội sau đó đã lên ngôi vô địch .
Không thể phủ nhận yếu tố như mong muốn nhưng điều quan trọng, người ta đã thấy được ý thức, ý chí chiến đấu trên đôi chân của tuyển thủ Nước Ta. Lần tiên phong sau nhiều năm, tất cả chúng ta mới thấy được sự tự tin lớn tới như vậy của những cầu thủ ( còn rất trẻ ) của Nước Ta, ngay cả khi đối lập với đối thủ cạnh tranh mạnh hơn gấp nhiều lần. Thầy Park như thể có ” chiếc đũa thần “. Ông đã biến hóa tổng lực diện mạo bóng đá Nước Ta. Giờ đây, ngay cả những đối thủ cạnh tranh lớn ở châu Á cũng nhìn vào tất cả chúng ta mới con mắt dè chừng nhất định .
” Phép thuật ” của thầy Park không chỉ nằm ở giải pháp, mà còn ở tình yêu thương vô bờ bến cho những học trò. Đó là yếu tố cốt lỗi để những cầu thủ Nước Ta hoàn toàn có thể chiến đấu hết mình vì thầy Park và cả vì thiên chức dân tộc bản địa .
Thầy Park cũng lấy tình cảm của người hâm mộ để tăng niềm tin chiến đấu của toàn đội tuyển. Và cũng chính sự thân thiện của thầy cũng khiến chúng em cảm thấy tự do và tự tin dù phải phải tranh tài trong điều kiện kèm theo khắc nghiệt, căng thẳng mệt mỏi ” .
Sự tâm tâm của người thầy ấy đã được đền đáp xứng danh bằng những thành công xuất sắc. Thậm chí, báo Nước Hàn đã ví HLV Park Hang Seo như ” vị sứ giả ” để kết nối hai dân tộc bản địa Nước Ta và Nước Hàn .

Chào bạn nhé!

Nguyễn Thành Đạt

Bài thi viết UPU lần thứ 48 với người hùng là HLV Park Hang Seo

Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của thuthuatphanmem.vn về những bài thư mẫu UPU hay nhất trong cuộc thi viết UPU lần thứ 48. Các bạn đã hình dung được người hùng mà mình cần viết chưa nào, chúc các bạn có thể tạo ra những áng thơ văn tuyệt vời nhất trong cuộc thi viết UPU lần thứ 48 này.

Source: https://expgg.vn
Category: Thông tin

Total
0
Shares
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Previous Post

4 cách cài Font chữ tiếng Việt trong photoshop cực đơn giản

Next Post

Vote Là Gì? Tìm Hiểu Về Vote Là Gì?

Related Posts