Categories: Thông tin

3 bài văn hay và ý nghĩa về thầy cô nhân ngày 20/11

Tình cảm thầy trò thân thiết, gắn bó được ghi lại qua những bài thơ, bài ca thật giàu hình ảnh và xúc động. Đặc biệt, chân thành mộc mạc, tự nhiên nhất vẫn là những bài văn của chính các em học sinh viết về thầy cô.

Tôn sư trọng đạo là truyền thống lịch sử nhân văn tốt đẹp của dân tộc bản địa ta từ ngàn đời xưa đến nay. Truyền thống ấy biểu lộ rõ nét nhất trong ngày 20/11 hằng năm – là ngày Hiến chương những nhà giáo Nước Ta. Tình cảm thầy trò thân thương, gắn bó, mang nặng nghĩa tình được ghi lại qua những bài thơ, bài ca thật giàu hình ảnh và xúc động. Nhưng có lẽ rằng chân thành mộc mạc, tự nhiên nhất vẫn là những bài văn của chính những em học viên viết về thầy cô .

Những lời chúc từ học trò như món quà vô giá gửi đến thầy cô ngày 20/11. Ảnh minh họa 

Bài viết số 1

Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Nước Ta thì mọi ký ức của thời học viên lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi .

Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có.

Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà những đứa học trò gây ra, hay thường là những vị cứu tinh của những học viên bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như thể những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vậy .
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ tiên phong để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút ít, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng khởi đầu từ những nét chữ A, B, C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “ cảm nhận còn hời hợt ” bằng tổng thể tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học viên của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn .
Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi khuyến mãi thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi, lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện kèm theo hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua quà cho thầy cô, nhưng đến lúc khuyến mãi thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao cả nhưng mà gặp riêng thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc đi Tặng Kèm quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là khuyến mãi ngay cho thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn : ” Mừng Cô ( Thầy ) 20 tháng 11 ” rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi ” Cô ( Thầy ) cho em xin phép “. Đến hôm sau vẫn còn không dám gặp thầy cô .
Lớn lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như thể một ngày học nhẹ nhõm của học viên thì phải – theo tôi nghĩ như vậy. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô khuyến mại không dò bài, học viên cũng không phải thấp thỏm vì cái giờ dò bài như thường ngày. Đôi khi thì còn được nói chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn đó, thường thì lớp trường đại diện thay mặt lớp Tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11 .
Nhưng cái ngày 20/11 không phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học trò thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn, thầy cô khi thấy những thành quả của mình tốn bao công sức của con người tận tâm đạt được thành quả, đó là điều mà làm cho thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo của mình .
Không biết ngày 20/11 của bạn như thế nào nhưng của tôi là một ngày đầy xúc cảm, tuy đi làm xa không hề tới thăm thầy cô được, nhưng không khi nào thầy cô không nhớ tới tôi. Lúc tôi gọi điện thoại thông minh chưa kịp nói tên mình thì thầy cô đã nhận ra tôi trước, tôi vui mừng và nhiều lúc là bật khóc, mặc dầu lúc đi học tôi có phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ và cười phì nói : ” Thằng học trò phá nhất lớp của cô nay làm ở đâu rồi, có khỏe không ? Năm nay cho gọi điện thoại cảm ứng nhưng năm sau phải về nhà thăm cô đấy nhé ! ! ! “. Trải qua biết bao lứa học trò, bao nhiêu năm nhà giáo mà thầy cô vẫn nhớ học trò của mình chứng tỏ một điều là thầy cô luôn dành mọi tận tâm cho những đứa học trò nhỏ bé, dù có hay nghiêm khắc với mình đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho mình mà thôi. Chắc điều đó ai cũng cảm nhận được như tôi, vì nếu không có những điều như thế thì bạn hoàn toàn có thể thành công xuất sắc hay sống tốt hơn như lúc bấy giờ để còn ngồi đọc những dòng tốt viết đây .
Lúc ngồi viết những dòng này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã mang đến cho thầy cô … Sao hoàn toàn có thể làm những trò ấy nhỉ, nhưng mà thôi ” Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò ” mà, nhưng dù gì thì cũng mong ngày 20/11 sắp đến, hãy bỏ một chút ít thời hạn nếu như được hãy đến thăm thầy cô, thầy cô sẽ không quên bạn đâu, nhưng nếu không được thì hãy dành cho một cuộc điện thoại cảm ứng chỉ năm, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi một cái hình lên mạng Xã hội cho thầy cô và kèm theo dòng ngắn ngủn : ” Mừng 20/11, chúc Thầy ( Cô ) có dịp nghỉ lễ vui tươi ” là thôi .
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày tiên phong học lễ, hậu học văn. Những yêu thương, trân trọng và tôn kính nhất là tổng thể những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc những thầy cô luôn mạnh khỏe, niềm hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người .

Bài viết số 2

Từ khi mở mắt nghênh đón cuộc sống, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc sống này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc sống này, những người sát cánh cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô .
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm tiên phong của cuộc sống đi học. Thầy cô đã chắp cánh tham vọng, tham vọng tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh sự nghiệp, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào đời sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc sống mình để trau chuốt, dẫn dắt người học viên từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng : “ Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia. ’ ’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn thiên chức cao quý của mình, “ người đưa đò ’ ’ phải cố gắng nỗ lực giữ làm thế nào cho đò được vững chãi. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian truân khó khăn vất vả. Phải, “ người đưa đò ” phải dùng hết công sức của con người của bản thân để chống chọi những khi có “ mưa to ”, “ gió lớn ”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò ” lại quay về bến bên kia để liên tục triển khai thiên chức cao quý ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc sống để dạy dỗ cho toàn bộ những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn vất vả, căng thẳng mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, mặc dầu ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, chính do trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ ngày hôm nay thành người .
Thầy cô không chỉ hi sinh sức lực lao động và thời hạn của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn kinh ngạc trước cái xã hội to lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc sống với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những tham vọng, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tổng thể sức lực lao động vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để thuận tiện ăn sâu vào tâm lý của từng học viên. Nếu như không có lòng yêu thương dành cho học viên của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không ? Phải, việc làm hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng chuẩn bị sưởi ấm những sinh linh nhỏ bé vẫn còn chập chững bước tiến trên đường đời .
Bánh xe thời hạn cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học kinh nghiệm, sau những buổi đứng lớp của những thầy những cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học kinh nghiệm làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học kinh nghiệm mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học viên trên khắp quốc gia Nước Ta lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Nước Ta. Những nỗi khó khăn vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ niềm hạnh phúc, niềm hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà niềm hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc sống mình .

Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.

Bài viết số 3

Cha mẹ cho con một hình hài ,
Thầy cô cho em cả kiến thức và kỹ năng .
Vâng ! Đó là điều thiêng liêng cao quý mà em tâm đắc nhất. Đấng sinh thành đã cho em một hình hài. Thầy cô là người cha người mẹ thứ hai cho em bao kỹ năng và kiến thức. ” Thầy cô ” hai tiếng thân thương khi nào cũng khắc sâu trong tâm lý, trong tâm lý của em. Hạnh phúc thay ! Tạo hóa đã ban tặng cho em một sự sống, cạnh bên đó là những người luôn ân cần dạy dỗ theo dõi từng bước đi của em, giúp em sống một đời sống đầy ý nghĩa, luôn ngẩng cao đầu về một tương lai tươi tắn. Chính vì lẽ đó mà em luôn khắc sâu công ơn trời biển của thầy cô .
Lòng sâu biển rộng bát ngát ,
Không sao bằng được tấm lòng thầy cô .
Mỗi ngày em được lớn khôn và đảm nhiệm tấm lòng yêu thương vô bờ của thầy cô dành cho em. Thầy cô như những người lái đò đưa những thế hệ học viên đến bến bờ tương lai niềm hạnh phúc rồi lại liên tục việc làm của mình trên dòng sông xanh liên tục việc làm của mình. Ngày lại ngày, có biết bao thế hệ học viên qua dòng sông tri thức. Dòng sông vẫn cứ lặng lẽ trôi, dù bất kỳ thực trạng nào, thầy cô vẫn vượt qua. Có lẽ vì thế mà :
Câu chuyện thời xưa và mãi đến giờ đây
Em mới hiểu Thầy ơi ! Người đưa đò vĩ đại
Cả cuộc sống thầm lặng và giàu đức hi sinh
Vững tay chèo để chở nặng yêu thương .
Chúng em, những người khách sang sông vẫn luôn siêng năng học tập để không phụ lòng thầy cô. Chúng em chỉ mong sẽ luôn nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của thầy cô. Thầy cô sẽ mãi là những người dìu dắt chúng em trên con đường đời, sẽ mãi là những người đưa đò tận tụy nhất .

Có ai đó đã nói rằng: “Hãy cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó nhưng đừng quên người cầm đèn đang đứng trong bóng đêm. Thầy cô là những người cầm ngọn đèn bất diệt của tri thức ,trí tuệ soi sáng con đường tương lai cho em, chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa để một ngày nào đó sẽ đáp xuống một chân trời tươi đẹp ,rực rỡ muôn sắc màu và ánh sáng. Chắc chắn rằng khi đã vững bước ở chân trời ấy em sẽ không bao giờ quên được công ơn của thầy cô.

Cho đến giờ chúng em vẫn thấy rất hay cho câu “ Nhất tự vi sư, bán tự vi sư ” mà chính thầy cô là người đã truyền đạt cho chúng em hiểu được ý nghĩa thâm thúy thật sự của câu tục ngữ này .

Thủy Tiên (T/h)

Link nguồn: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/3-bai-van-hay-va-y-nghia-ve-thay-co-nhan-ngay-20-11-a518816.html

Source: https://expgg.vn
Category: Thông tin

Recent Posts

Bảng xếp hạng Anime mùa hè 2022 – phần 7

Bảng xếp hạng Anime được xem nhiều nhất tuần của mùa hè. Bảng xếp hạng…

1 năm ago

Manga The Witch and the Beast được chuyển thể thành Anime

Theo thông báo của biên tập viên của manga là Shiraki trên Twitter Manga The…

1 năm ago

Tensei Shitara Slime Datta Ken chuẩn bị có bản điện ảnh

Vừa qua, dàn nhân lực chính thức cho bộ anime điện ảnh Tensei Shitara Slime…

1 năm ago

Anime One Punch Man công bố ra phần 3

Anime One Punch Man đã xác nhận ra phần 3, với thông báo sắp ra…

1 năm ago

Cẩm nang ĐTCL: Đội hình Bang Hội – Luyện Rồng

Nếu đã quá nhàm chán với các đội hình meta hiện tại thì cùng đổi…

1 năm ago

Anime EDENS ZERO chuẩn bị ra mắt phần 2

Vào hôm thứ tư vừa qua, Twitter chính thức cho anime Edens Zero đã xác…

1 năm ago